Nàng bị giam cầm như một con chó hoang không người đoái hoài, sống chẳng bằng chết, hình dung tiều tụy, dần hóa người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Khó khăn lắm mới chạy trốn ra ngoài, chưa kịp tìm đường sống, liền gặp ngay lúc Nhân tộc và Yêu tộc đại chiến.
Nàng vì cầu đường sống, chạy tới đầu Yêu tộc, không chỉ trở mặt phản bội thế gia, còn gả cho Yêu Tôn làm vợ. Những năm sau đó, ở Yêu tộc ngược lại sống không tệ, hưởng chút phú quý quyền uy, coi như có chút danh phận.
Nhưng Yêu Tôn vốn tu vô tình đạo, muốn chứng đạo thành công, tất phải đoạn tuyệt hồng trần. Cuối cùng, hắn rút kiếm đâm xuyên tim nàng, một chiêu đoạt mạng.
Tạ Diên Ngọc: “…”
Hệ thống lúc này mới thong thả cất tiếng.
[Ngươi sống trong một quyển truyện lấy nam chính làm trung tâm, ngươi là nữ phụ độc ác điển hình nên sinh ra thấp hèn, lại vọng tưởng trèo cao, không từ thủ đoạn quyến rũ nam chính, cuối cùng thất bại thảm hại, chết không chỗ chôn.]
[Ngươi chết, độc giả vỗ tay cười vang, nói ngươi không biết tự lượng sức, rõ ràng thân phận hèn mọn mà còn mơ tưởng danh lợi, thích hợp chết như thế. Thứ gì cũng muốn, rốt cuộc chẳng được gì, chết là phải.]
Tạ Diên Ngọc nghe vậy, lặng lẽ rũ mắt.
Nàng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc nhiều lắm chỉ gọi là thanh tú.
Da nàng trắng bệch không huyết sắc, tóc và mắt lại đen thẫm như mực, trắng đến cực điểm, đen cũng đến cực điểm. Đối lập sắc nét ấy khiến khuôn mặt nàng mang theo vẻ tái nhợt, tựa bệnh tật, lại như tà khí quấn quanh, u lãnh dị thường.
Mà bởi vì quá đỗi tịch mịch mộc mạc, lại sinh ra một loại nồng đậm quỷ khí, diễm lệ đến mức làm người khó quên, càng nhìn càng thấy câu hồn đoạt phách.
Giờ phút này, nàng không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt tối sầm, cả người toát ra hàn ý lạnh như băng.
Nàng không lên tiếng, bởi trong lòng đang lạnh lẽo nghĩ một điều: Một lũ người không có nổi hai lượng máu thịt mà dám lên mặt chỉ trích nàng? Bọn chúng có tư cách gì phán nàng sống chết ra sao?
Đưa toàn bộ bọn họ vào trong sách, bắt họ nếm trải loại ngày tháng nàng từng chịu đựng vậy sau này, người nào người nấy cũng sẽ biết điều cả thôi.
Nàng muốn sống sung sướиɠ, muốn ngẩng đầu làm người, vậy thì sao gọi là sai?
Tạ Diên Ngọc xưa nay đều muốn làm người ở trên cao. Khi còn là bé gái mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ, một miếng cơm thiu cũng phải giành giật với chó hoang.
Vào được Tạ gia, cũng chẳng được xem là người, chỉ là một con súc sinh chuyên dùng để lấy máu chữa bệnh cho người ta, không thiếu ăn mặc nhưng đều đổi bằng máu thịt và tôn nghiêm của chính mình. Đến nay, cổ tay vẫn còn đau âm ỉ vì từng vết dao rạch.
Chỉ là…
Giờ nàng đã biết rõ cốt truyện, biết có một số việc làm rồi chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Vậy thì sẽ không ngu ngốc như trước nữa.
Nàng vẫn sẽ tìm cách bò lên cao, chỉ là đổi cách mà thôi. Đáng tiếc thân thể nàng mang linh căn dị biệt, không thể tu tiên, bằng không nàng cũng sẽ bước vào tiên môn, tu thành chánh quả.
Phi thăng thành tiên đó mới là thật sự đứng trên đầu người khác.
Tạ Diên Ngọc âm thầm tính toán, đưa tay bưng bát canh giải rượu trên bàn, chuẩn bị đem đổ hết, không để cốt truyện tiếp diễn.
Nhưng ngay lúc ấy…
Hệ thống lại lên tiếng.
[Thỉnh ký chủ lưu ý: chỉ cần hoàn thành toàn bộ cốt truyện nguyên tác, bao gồm cả các tuyến tình cảm đã định sẵn, sẽ có cơ hội phi thăng thành tiên.]
[Hiện tại tiến độ hoàn thành cốt truyện: 0%]
Tạ Diên Ngọc khựng lại, tay vẫn cầm bát canh: “Ngươi nói… thành tiên?”
Hệ thống nghiêm túc trả lời.
[Chỉ cần ngươi diễn tròn vai theo cốt truyện ban đầu, đến cuối cùng có thể phi thăng. Bất quá vì nguyên tác yêu cầu ngươi lần lượt dính dáng đến từng nam chính, nên tuyến tình cảm cũng nhiều một chút. Tổng cộng có bốn người: Hạ Lan Nguy, vị kế huynh, vị hôn phu từng bị phản bội, và… Yêu Tôn.]
Ngón tay Tạ Diên Ngọc khẽ run.
Thành tiên… đó không phải là chuyện đơn giản. Cho dù là những thiên chi kiêu tử như Hạ Lan Nguy hay kế huynh của nàng, tu hành bao năm mà còn cách xa cảnh giới phi thăng, thì nàng đây dù là một kẻ chẳng có tư chất tu luyện, linh căn lại quái dị còn có thể trông mong gì?
Trước đây nàng từng thử tu hành, dốc sức cầu tiến, nhưng tu vi mãi mãi chỉ dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ, không tiến thêm nửa bước.