Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 1.3

Hắn là đệ tử thủ tịch của một trong những tiên môn lớn nhất, địa vị cao quý vô cùng, còn nàng lại phải cắn răng lấy thân phận tạp dịch đệ tử mà vào được trong môn.

Lần đầu tiên gặp lại, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền mỉm cười ôn hòa, ngữ khí cao cao tại thượng nói: “Diên Ngọc, ngươi thích ta đến thế sao? Không danh không phận, cũng muốn bám theo tới tận đây.”

Tạ Diên Ngọc hận hắn đến tận xương tủy, nhưng vì phải nhờ hắn giải cổ, lại chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn, như một tiểu thϊếp không được danh phận mà uất ức đi theo bên cạnh hắn.

Cho đến một ngày nọ…

Một nam nhân tìm đến nàng, cầu hôn nàng.

Tạ Diên Ngọc: “Hệ thống.”

Hệ thống: [Có mặt.]

Tạ Diên Ngọc: “Từ đâu ra cái vị hôn phu đó?”

Tại sao nàng lại chẳng biết gì hết?

Hệ thống: [À à, ngươi còn nhớ bốn năm trước, ngươi nhặt một nam nhân nửa sống nửa chết trên phố chứ?]

Tạ Diên Ngọc: “…”

Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra.

Khi ấy, nàng chỉ là một đứa bé mồ côi, sống nhờ nơi viện hoang, rách nát không ai đoái hoài.

Một ngày nọ, ra ngoài kiếm ăn, lại bị một nam nhân toàn thân đẫm máu, trọng thương nằm trong hẻm bắt lấy cổ chân, giọng khàn khàn cầu nàng cứu mạng.

Tạ Diên Ngọc khi đó còn nhỏ, bản thân còn chưa lo xong bữa ăn, lấy đâu lòng tốt cứu người. Nhưng nam nhân kia lại nói mình xuất thân từ tu chân thế gia, chỉ vì bị truy sát mới rơi vào cảnh khốn cùng, chỉ cần nàng cho hắn chốn ẩn thân, đợi hắn dưỡng thương hồi phục sẽ lấy thân báo đáp, cưới nàng làm vợ.

Lúc ấy, Tạ Diên Ngọc chẳng khác gì một đứa nhỏ lay lắt trong bụi cỏ, làm sao có cơ hội được gần gũi tu sĩ, lại còn là người của thế gia?

Nàng khao khát sống cuộc đời no ấm, có người bảo hộ, không còn chịu đói lạnh, nên nhân cơ hội mặc cả: nếu muốn cứu, thì sau này nhất định phải cưới nàng.

Nam nhân kia trầm mặc hồi lâu, rồi rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.

Vậy là nàng cưu mang hắn suốt một thời gian.

Thế nhưng sau đó…

Có một ngày, kẻ thù của hắn lần theo dấu vết tìm đến, gươm kề cổ Tạ Diên Ngọc, lớn tiếng ép hỏi tung tích của hắn.

Từ miệng kẻ thù, nàng biết được hắn vốn là con cháu thế gia thật, nhưng gia tộc đã diệt, người nhà bị tàn sát cả, hắn chẳng còn gì trong tay.

Tạ Diên Ngọc nghe xong liền đổi sắc mặt. Vì một lời hôn ước vô giá trị, nàng nào dám liều cái mạng sống của mình?

Cho nên, ngay tại chỗ, nàng lạnh nhạt chỉ ra nơi ẩn thân của hắn. Không chỉ bán đứng hắn, nàng còn thản nhiên lấy đi túi trữ vật mang theo hắn bên mình.

Thứ nàng cướp được từ hắn chính là mảnh linh căn dị bảo.

Cũng bởi có linh căn ấy, máu nàng mới có khả năng chữa bệnh, trở thành dưỡng nữ của Tạ gia.

Tạ Diên Ngọc tiếp tục xem cốt truyện về sau.

Nam nhân năm ấy không ngờ không chết.

Hắn trốn thoát trong hiểm cảnh, một đường nghịch chuyển vận mệnh, thành tựu Kiếm Tôn danh chấn thiên hạ.

Về sau gặp lại nàng. Chỉ một ánh nhìn liền nhận ra người cũ. Trong lòng hắn trào dâng nỗi căm hận, quyết tâm đòi lại món nợ xưa.

Hắn đến tận cửa cầu hôn, khiến nàng tưởng rằng vận số đổi thay, sắp được gả cho Kiếm Tôn, trở mình làm phượng hoàng.

Đợi đến ngày thành thân, trước mặt bao nhiêu người, hắn bất ngờ hủy hôn, còn phơi bày toàn bộ chuyện xưa của nàng với Hạ Lan Nguy trước công chúng.

Một đòn đánh nàng rơi thẳng xuống vực sâu, danh dự chẳng còn, cơ hội thoát thân cũng bị cắt đứt.

Việc này náo động tới mức thiên hạ đều biết, Tạ gia cũng lấy làm nhục nhã, cho rằng nàng mất sạch mặt mũi tổ tông, hủy hết gia phong. Vị kế huynh kia vì bảo toàn danh tiếng gia tộc, không chút do dự đem nàng giam lỏng, không cho nàng bước ra cửa nửa bước, càng không cho phép nàng xuất hiện trước mặt người ngoài, tránh làm bẩn thêm thanh danh Tạ gia.