Nàng không muốn mãi bị nhốt lại trong Tạ gia, nên nhất định sẽ không buông tay khỏi Hạ Lan Nguy.
Đêm nay, thấy hắn đã uống rượu, nàng liền nhân cơ hội, âm thầm bỏ vào chén canh giải rượu một giọt tình cổ. Đây một loại cổ độc có thể kích phát dục tình.
Thế nhưng…
Tạ Diên Ngọc vừa nhớ đến đó, ánh mắt liền rơi xuống bát canh giải rượu đặt trên bàn.
Nàng chợt nhớ đến đoạn nguyên văn mà hệ thống vừa chiếu cho nàng xem.
[Nguyên văn đoạn trích.]
Tạ Diên Ngọc quằn quại trên mặt đất, quần áo bị nàng xé rách đến mức tả tơi không chịu nổi.
Nàng bị cổ trùng hành hạ đến gần phát điên, nước mắt giàn giụa, chẳng còn để tâm gì nữa, chỉ biết níu lấy vạt áo Hạ Lan Nguy, cọ cọ vào người hắn như một con mèo nhỏ mất lý trí.
Hạ Lan Nguy chỉ cúi mắt lạnh lùng nhìn nàng. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tú đến mức quá đáng.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, y phục chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp, cả người toát ra sự kiêu ngạo và thanh cao khắc cốt.
So với dáng vẻ bệ rạc của Tạ Diên Ngọc lúc này, hắn quả thực giống như đứng ở trên mây, còn nàng thì rơi tận dưới bùn.
Hắn đã sớm biết nàng bỏ cổ độc vào chén canh kia, nên đã để nàng tự mình uống hết.
Giờ phút này nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng, trong mắt hắn còn thoáng một tia hứng thú lạnh lẽo.
Đợi nàng giãy giụa một hồi lâu, hắn mới khom người, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói ôn hòa như đang an ủi: “Diên Ngọc, ta không thích bị người khác tính kế.”
Tạ Diên Ngọc vừa khóc vừa lặp đi lặp lại: “Xin lỗi… xin lỗi… Ta không hề có ý tính kế công tử, ta không cầu gì cả… chỉ là… chỉ là quá thích ngươi thôi.”
Đúng là nàng có chút rung động với Hạ Lan Nguy. Nhưng việc hạ cổ không phải vì yêu thích, mà là bởi nàng muốn trèo cao.
Giờ chuyện đã vỡ lở, lấy thân phận cao quý của Hạ Lan Nguy, nếu hắn cho rằng nàng đang mưu tính, thì kết cục của nàng e rằng sẽ rất thảm.
Vì thế nàng chỉ còn cách liều mình cắn chết không nhận, đem hết thảy đổ cho cái gọi là “yêu thích quá mức”.
Song Hạ Lan Nguy chưa từng động lòng, với hắn, những thủ đoạn này chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét.
Hắn vốn là người sống trên cao, đi đến đâu cũng bị kẻ khác tâng bốc nịnh hót. Những người muốn mượn hắn để trèo cao, hắn nhìn mãi cũng mỏi mắt.
Nhưng lúc ấy, người kia lại có thể lạnh nhạt nói rằng không phải tính kế, không mong cầu gì, bỏ thuốc cũng chỉ vì quá thích hắn.
Hắn cảm thấy thú vị, cứ nhìn nàng thật lâu.
Mãi cho đến khi nàng gần như không xong, hắn mới bất ngờ dấy lên chút lòng thương hại, cúi người ôm lấy nàng, trên trán nàng khẽ rơi một nụ hôn rất nhẹ.
Là nàng yêu mến hắn trước.
Là nàng tự nói mình không mong cầu gì.
Cũng là nàng chủ động bỏ thuốc.
Vậy thì hắn chơi một chút cũng chẳng sao.
Thân phận nàng thấp kém, dù có danh nghĩa là dưỡng nữ của thế gia đi nữa, trong mắt hắn, đến tư cách làm thϊếp cũng không có.
Hắn đương nhiên sẽ không mang nàng đi. Chịu cùng nàng dây dưa một đoạn thời gian, đã là ban ơn.
Đó là đoạn nguyên văn mà hệ thống cho nàng xem.
Tạ Diên Ngọc từ trước đến nay đều thấy đời mình có thể khớp từng chữ với cốt truyện do hệ thống chỉ dẫn. Cả đời này, từng bước đều đã được sắp đặt.
Nàng và Hạ Lan Nguy tuy có thân mật, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không đưa nàng theo. Còn nàng, bởi vì uống chén canh giải rượu bị bỏ tình cổ kia, đã rước lấy hậu quả nặng nề: trúng cổ độc.
Tác dụng phụ của tình cổ là nàng không thể rời xa Hạ Lan Nguy, hễ đến đêm trăng tròn, nếu không cùng hắn “giao hoan” thì cổ độc sẽ phát tác, nổ tan xác mà chết.
Vì vậy, nàng buộc phải đuổi đến tận tông môn nơi Hạ Lan Nguy tu hành.