Sau BE, Các Nam Chính Đều Trọng Sinh

Chương 6.1

Khoảng cách quá gần, đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn. Là một mùi hương lành lạnh, nhàn nhạt, tựa như mùi lan thanh khiết giữa sương sớm.

Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc trong đó tối nghĩa khó lường, khiến người khác không dễ đoán biết được suy nghĩ. Nàng khẽ dời mắt, tầm nhìn dừng lại nơi chóp mũi hắn.

Trên chóp mũi bên trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ, giống như trên bạch ngọc tinh khiết rơi xuống một vết nhỏ bé không hoàn hảo.

Gương mặt hắn vốn quá mức hoàn mỹ nên mang cảm giác xa cách, không thể chạm vào. Nhưng chính nhờ nốt ruồi ấy mà người ta lại không kìm được mà chú ý đến phần nửa dưới khuôn mặt hắn — mũi cao thẳng, môi mỏng đẹp đẽ khiến cho sự thần thánh hoàn mỹ kia giảm đi vài phần không thể xâm phạm, lại tăng thêm vài phần dụ hoặc, như thể đem chút khắc chế trong tính cách hắn lặng lẽ điểm lên đúng chỗ cần.

Lúc này nàng đứng gần, có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt hắn.

Nàng theo bản năng nghiêng đầu sang bên, muốn tránh khỏi sự ép sát ấy.

Đúng lúc đó, Hạ Lan Nguy thong thả cất tiếng: “Sao không tiếp tục nhìn ta nữa?”

Tạ Diên Ngọc hôm nay đã hai lần nghe hắn hỏi loại câu này, khẽ giật nhẹ môi, giả vờ sợ hãi: “Ta… chột dạ.”

Nàng nói tiếp: “Ta bỏ thuốc vào canh giải rượu của ngài, là chuyện trái với lương tâm, nên rất sợ vì vậy không dám nhìn ngài.”

Hạ Lan Nguy không tỏ rõ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói: “Đem canh bưng đến đây.”

Tạ Diên Ngọc nghe vậy, thầm thở phào.

Cuối cùng cũng vào cốt truyện rồi.

Hạ Lan Nguy bảo nàng đưa canh, ngoài việc làm rõ nàng bỏ thuốc thì còn có thể là gì? Dựa theo cốt truyện, hắn ghét nhất bị người tính kế, biết nàng hạ dược, tất nhiên sẽ ép nàng uống hết bát canh đó, để nàng nếm thử hậu quả mà nàng tự chuốc lấy, xem nàng chật vật mà tìm chút kɧoáı ©ảʍ lạnh lùng cho mình.

Lúc này nàng chẳng còn tâm trí đâu mà đi thắp lại đèn, sợ càng dây dưa càng lắm chuyện, liền lui lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Thế nhưng không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ấy nàng bỗng sinh ra một loại ảo giác. Giống như đã rất lâu không nhìn đồ vật trong bóng tối, giờ lại có cảm giác bản thân vốn dĩ không thể nhìn rõ vào ban đêm.

Nàng thấy ý niệm đó thật hoang đường.

Rõ ràng vừa rồi còn lén mò vào Dược Các trộm đồ, đâu có vấn đề gì với mắt.

Động tác nàng khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã gạt bỏ ý nghĩ kia.

Nàng bình thản bưng bát canh trên bàn, đưa tới trước mặt hắn, động tác lưu loát, không hề lúng túng hay bẩn thỉu.

Thế nhưng Hạ Lan Nguy lại không vội tiếp nhận bát canh ấy.

Hắn cứ lặng lẽ nhìn nàng.

Kiếp trước, vì giúp hắn đoạt lấy một món bảo vật, Tạ Diên Ngọc từng mạo hiểm bước vào một bí cảnh vô cùng nguy hiểm. Không ai biết trong đó nàng đã gặp phải chuyện gì, chỉ biết sau khi ra khỏi bí cảnh, nàng mắc chứng quáng gà.

Hắn từng mời vô số danh y đến chữa cho nàng, dùng qua biết bao dược liệu quý giá, nhưng ai nấy đều nói mắt nàng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Dù dùng bao nhiêu linh dược cũng không chữa được. Người ta chỉ kết luận: là do trong lòng sinh ra tâm ma, khiến nàng vừa bước vào màn đêm liền không thể nhìn thấy gì, chỉ khi thắp đèn mới có thể thấy rõ.

Trừ khi tự mình phá bỏ tâm ma ấy, nếu không đôi mắt nàng sẽ mãi mãi không nhìn thấy ban đêm.

Đến tận lúc nàng chết, tâm ma ấy vẫn không tiêu tan.

Nhưng hiện tại, đôi mắt nàng lại có thể thấy được trong bóng tối.

Nàng không trọng sinh, vậy chỉ có thể là vì năm nay nàng vẫn chưa sinh ra tâm ma, cũng không có ký ức kiếp trước. Cho nên vào ban đêm mới có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Đầu ngón tay Hạ Lan Nguy khẽ động, như đang chậm rãi nhớ lại điều gì.

Tạ Diên Ngọc thấy hắn mãi không nói lời nào, cũng chẳng đưa tay nhận lấy bát canh, liền lại nâng bát, quỳ xuống một lần nữa, cố ý thêm mắm thêm muối: “Ta biết ngài đang giận, nhưng nếu đã không uống bát canh này, ta cũng đã nhận sai, chi bằng ngài tạm tha cho ta một lần. Ta lập tức đem bát canh này đổ đi, từ nay về sau không bao giờ…”

Còn chưa nói dứt lời.

Hạ Lan Nguy đột nhiên vươn tay, tiếp lấy bát canh từ tay nàng.

Ngay lúc nàng muốn nói “hiện tại đem canh đổ đi”, chẳng phải là đang định từ đầu tránh né hắn, muốn một lần nữa cắt đứt mọi liên hệ với hắn ngay từ khi bắt đầu sao?

Tạ Diên Ngọc biết rõ Hạ Lan Nguy ghét bị người khác tính kế, nên cố tình nói như vậy để khơi dậy lửa giận trong lòng hắn.

Chỉ khi hắn thật sự nổi giận, mới có thể khiến nàng chịu hậu quả tự mình uống hết bát canh đó.

Thấy hắn đã đoan chén trong tay, rõ ràng là định đút canh cho nàng uống, nàng lập tức vói tay vào tay áo, chuẩn bị lấy ra giải dược.