Sau Khi Xuyên Thành Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao, Ta Phá Cạm Bẫy

Chương 13

Mặc Huyền Ly sửng sốt, sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức quỳ xuống, sốt ruột nói:

“Sư bá! Chuyện hôm nay đúng là lỗi của đệ tử, xin sư bá rộng lòng, muốn phạt thế nào cũng được, chỉ xin được tiếp tục ở lại nơi này học tập!”

Hắn là người của Lạc Phong các, vốn không nên học ở đây, nhưng mà… Hắn không còn chốn nào để đi nữa rồi.

Mọi người đều tưởng là vì chuyện bị phạt hôm nay nên Phi Hạc trưởng lão đuổi người, vội vàng đứng ra cầu xin giúp.

La Niệm Nhất bĩu môi: “Nói cái gì đó, đây là sư tôn của ngươi nhờ ta truyền lời, đợi ngươi hồi phục thì hắn sẽ đích thân dạy dỗ ngươi, bảo ngươi dưỡng thương cho tốt mà quay về.”

Vừa dứt lời, cả phòng lặng ngắt như tờ. Ai nấy đều tròn mắt nhìn Mặc Huyền Ly, khó tin.

Ấy là sao? Lạc Phong trưởng lão đích thân dạy dỗ? Mới nãy còn tưởng đánh chết không chịu thừa nhận đồ đệ, giờ thì lại chuyện này là tin vui hay tin dữ đây?

Mặc Huyền Ly cứ như bị điểm huyệt, ngây người tại chỗ, lẩm bẩm lặp lại: “Sư tôn muốn đích thân dạy ta?”

La Niệm Nhất nhún vai: “Hắn giờ cũng đâu làm được việc gì khác, chẳng lẽ còn để đồ đệ ngươi mặc kệ? Ngươi cứ về đi là được. Nếu thật sự dạy không ra gì, thì quay lại chỗ ta cũng được.”

Mặc Huyền Ly vẫn không hiểu câu “không làm được việc gì khác” là ý gì, nhưng nghe được La Niệm Nhất sẵn sàng đón hắn trở lại, cũng coi như tạm an lòng.

Vì trong lòng bất an, sáng hôm sau, khi thân thể vừa có thể cử động, Mặc Huyền Ly liền quay về Lạc Phong các.

Cửa lớn mở toang. Mặc Huyền Ly đứng bên ngoài, cung kính gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Không ai đáp lại.

Hắn nghi hoặc bước vào trong, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Cố Bạch Khanh.

Lúc này, Cố Bạch Khanh đang ngồi thừ người, đối diện với một khối linh thạch to như gương, cứ như đang soi gương?

Mặc Huyền Ly rón rén bước đến gần, cúi đầu hành lễ, gọi khẽ: “Sư tôn?”

Một âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Cố Bạch Khanh vừa mới tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn quay cuồng bởi cú xuyên không trời đánh kia, nhất thời bị doạ đến hồn phiêu phách tán.

Cậu hít mạnh một hơi, chân luống cuống giẫm phải vạt áo ngủ dài quét đất kiểu quần áo này cậu vẫn chưa quen mặc, loạng choạng một cái, thân thể nghiêng ngả nhào thẳng về phía linh thạch soi gương to tổ bố.

“Sư tôn! Cẩn thận!” Mặc Huyền Ly giật mình thất sắc, theo bản năng lao lên phía trước đỡ lấy, hai tay vươn ra túm chặt hai bên eo của Cố Bạch Khanh, kéo mạnh một cái ra sau.

Tuy bị bất ngờ, nhưng phản xạ bản năng của Cố Bạch Khanh vẫn còn, cậu giơ tay chống lên linh thạch, tránh được cảnh mặt mũi đập thẳng vào đá, máu me tung toé làm mù mắt người ta.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy trong đầu cậu bỗng vang lên một dòng thông báo: [Linh lực +1 +1 ]

Cố Bạch Khanh lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt tái xanh, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng hai bên eo bị nắm chặt, sau lưng đυ.ng vào chân ai đó, rồi vừa vặn liếc thấy hình ảnh phản chiếu trong linh thạch. Tư thế ấy, gương mặt kia, ánh mắt kia, cảnh tượng kia… Sao lại trùng khớp một cách đáng sợ với những hình ảnh từng lướt qua trong đầu cậu khi đọc nguyên tác vậy hả?

Toát mồ hôi lạnh. Da gà nổi khắp người.

Biểu cảm: 凸(艹皿艹 )

Phản xạ thần kinh phát tác, Cố Bạch Khanh trực tiếp tung luôn một chưởng

Một chưởng chứa đầy linh lực vừa mới được “nạp vào”!

Thế giới đầy bẫy rập này, muốn hại gia gia phải không? CHẾT ĐI!

Vốn vừa mới tỉnh dậy, Cố Bạch Khanh vẫn đang chưa hoàn toàn hòa nhập được với cái thế giới cổ phong cổ khí này. Nhìn quanh căn phòng đầy chất xưa, cậu cứ như lạc trong mộng, mang theo cảm giác bàng hoàng như cách biệt ba đời.

Bước tới linh thạch soi gương trong phòng, cậu ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phản chiếu.

Gương mặt ấy vẫn quen thuộc, nhưng đôi mày kiếm sắc như lưỡi đao, mắt phượng dài hơi xếch, trong con ngươi dường như có sao trời lay động, sống mũi cao, môi mỏng, một lớp đỏ nhạt lạnh lẽo như sương đông.

So với dung mạo vốn có, nay lại nhiều thêm một phần tiên khí cao ngạo, có cảm giác người khác chẳng thể chạm tới.

Đặc biệt là ở trán có những đường vân lam nhạt đan xen như tia chớp, đó chính là biểu tượng của Lôi linh căn đặc biệt.

Lại thêm một mái tóc đen tuyền mượt như suối, thoạt nhìn có vài phần vầng nguyệt soi nước thu, phong thần tuấn tú tựa hồ không nhiễm bụi trần.

Đang mải thất thần nhìn bản thân, thì đột nhiên bị Mặc Huyền Ly từ đâu xông ra làm cho giật mình. Lại còn vướng vạt áo rồi trượt chân té ngã?

Cái loại "trò trượt sàn đi vào lòng người" này mà cũng xảy ra được, cậu tuyệt đối không nhận là do mình bất cẩn! Chắc chắn là do thế giới này toàn âm mưu với cạm bẫy!

Còn cái hệ thống kia! Chết tiệt thật! Không những không giúp được gì mà còn hả hê báo: [Linh lực tăng lên! Tăng rồi đấy!]

Tăng cái đầu ngươi á!

Ý ngươi là họ đang "thân mật"? Thân mật cái quỷ gì? Đây là thân mật sao?

Nhưng khi cậu thật sự nhận ra tư thế hiện tại của hai người, lại liếc lên hình ảnh trong gương… Đột nhiên trong đầu cậu lại hiện ra đoạn thoại hắn từng bị ép ghi âm hồi trước nội dung lúng túng đến phát rợn giờ thì hình ảnh người thật việc thật đè thẳng lên tưởng tượng, khiến cậu cảm thấy như thể nguyên văn sắp tái hiện trước mắt!!

Cố Bạch Khanh hai tay run rẩy chống lên linh thạch toả linh khí lượn lờ, đôi mắt mơ hồ như ngấn lệ, khó xử ngước nhìn gương đá:

“Sư tôn, nếu thật sự thấy khó chịu, vậy cứ nói ra, đồ nhi chịu được…”

Mặc Huyền Ly đứng phía sau với biểu cảm khó có thể miêu tả, như thể có thứ gì đó đang dần mất khống chế. Cảnh tượng ấy khiến Cố Bạch Khanh suýt phát run.

“Không cần, vốn dĩ là bất đắc dĩ, không cần dây dưa, ngươi... mau lên.”

“Sư tôn, thực sự xin lỗi, ta…”

“Câm miệng, yên tĩnh lại...”