“Ơ… chuyện đó…”
Thang Vũ vội vàng ngắt lời: “Được rồi được rồi, biết ngay sư huynh ngươi thích Lâm Giai Dĩnh, nhưng mà ngươi thử nghĩ xem, nếu lúc đó là Lạc Phong trưởng lão cầm roi, ngươi dám vì Tiểu sư muội chịu roi không?”
Nam tử nọ lập tức nghẹn họng. Đám người xung quanh cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Có người vỗ vai Mặc Huyền Ly, cười nói: “Trước đây còn ghen tỵ ngươi là đệ tử duy nhất của Lạc Phong trưởng lão, giờ nhìn bộ dạng sư tôn ngươi nghiêm khắc lãnh khốc, ta thà theo sư tôn nhà ta cho lành.”
“Đúng đó, thật sự thương ngươi! Nếu không phải bọn ta lao ra, e là với tu vi của sư tôn ngươi, đánh một cái là đánh chết thật luôn ấy chứ!”
Mặc Huyền Ly ánh mắt khẽ tối lại, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên: “Vậy ta phải cảm ơn các ngươi đã ra tay cứu giúp rồi.”
Mọi người lập tức cười phá lên: “Bớt mỉa mai đi! Rõ ràng ngươi cứu bọn ta trước, sau đó còn bảo vệ bọn ta, giờ ngươi lại khách sáo, làm bọn ta áy náy chết mất! Tóm lại từ giờ là huynh đệ sống chết có nhau rồi, có chuyện gì thì cứ nói!”
“Đúng đấy! Sau này huynh đệ đồng sinh cộng tử, tình nghĩa này không ai bì được! Hahahaha!”
Mặc Huyền Ly trong lòng ấm lên. “Huynh đệ” trước giờ chưa từng có… Có lẽ, chỉ cần ta giấu kỹ mọi thứ, chuyên tâm tu luyện, thì về sau, những ấm áp như thế này sẽ không còn xa vời nữa.”
“À đúng rồi, Huyền Ly, thuật kết giới của ngươi lợi hại thật đấy, có thể chỉ ta chút không? Sư tôn ta sắp kiểm tra rồi, nếu còn không qua được, kiểu gì cũng bị phạt…”
“Còn ta nữa, mảng trận pháp ta mù tịt! Ngươi giúp ta bổ túc một chút đi, chắc giờ sư tôn đang tìm lý do đánh ta đây này, ta không thể sai thêm lần nữa!”
“Còn ta thì về linh thảo ta dốt đặc cán mai! Ngươi am hiểu nhiều như vậy, dạy ta chút đi! Nếu không lần sau bị kiểm tra, ta lại ăn mắng nữa mất…”
Sau lần mạo hiểm vừa rồi, mọi người đều đã hiểu rõ hơn về thực lực của nhau. Dù ai cũng biết Mặc Huyền Ly có linh căn yếu kém, linh lực thấp, tư chất chẳng có gì nổi bật, lại chưa từng học kiếm đạo, nhưng những đạo môn khác của hắn thì thành thạo vô cùng, cứ như một học bá lý thuyết chính hiệu!
Có học bá dạy kèm riêng, không thơm chắc?
Mặc Huyền Ly lặng lẽ lắng nghe đám người kia cãi vã, khoé mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ. Thì ra sư tôn của họ đều là như vậy…
“Được thôi, đợi ta có thể đứng dậy thì sẽ giúp các ngươi.” Thanh âm của hắn bình thản, nhưng khiến đám thiếu niên đều lộ rõ nụ cười.
Tình nghĩa giữa người trẻ, thật ra chỉ đơn giản như thế.
Thang Vũ chen vào, cười lớn: “Không thể để ngươi giúp không được! Vậy đi, ta dạy ngươi một bộ kiếm pháp để trao đổi. Dù ngươi không tu kiếm đạo, học một chút cũng chẳng thiệt.”
“Ta cũng thế, ta cũng có thể dạy ngươi…” Một đám thiếu niên bắt đầu cười nói rôm rả, rủ nhau trao đổi sở trường, cùng nhau tiến bộ.
Có người bỗng nói: “Nói thật lòng, bàn về kiếm đạo trong cả Tử Tiêu Tông này, Lạc Phong trưởng lão chính là số một không ai tranh. Ngươi nói xem, hắn cuối cùng cũng chịu thu một đồ đệ, Mặc Huyền Ly cũng đã bái sư hơn một năm rồi, sao tới giờ vẫn không có động tĩnh gì?”
Thật ra có mấy lời bọn họ ngại không dám nói thẳng, với tư chất như Mặc Huyền Ly, ai cũng không hiểu nổi vì sao Cố Bạch Khanh lại chịu thu hắn làm đồ đệ.
Còn Mặc Huyền Ly thì thật sự cũng chẳng có lời giải đáp nào. Hắn chỉ biết rằng năm đó hắn tha thiết muốn bái Cố Bạch Khanh làm sư phụ, vì chỉ có đi theo cường giả mạnh nhất, hắn mới có thể nhanh chóng trưởng thành, thoát khỏi nghịch cảnh. Thế nhưng sư tôn đúng thật là lạnh nhạt, chưa từng tỏ ra gần gũi với hắn.
“Ta thì nghe nói một truyền thuyết nha.” Có người chen vào: “Tử Tiêu Tông có bốn vị trưởng lão hộ tông, trừ Lạc Phong trưởng lão ra, ba người còn lại đều có cả trăm đồ tôn, chỉ riêng hắn từ trước đến giờ chưa từng nhận đệ tử, chỉ một lòng tu luyện. Lần này nghe nói là bị chưởng môn ép buộc, hắn mới miễn cưỡng thu một người, e là chỉ để đối phó thôi.”
Vừa rồi còn ghen tị, lúc này ai nấy đều dùng ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Mặc Huyền Ly.
“Thật sự xui xẻo rồi, chuyện lần này có thể thấy rõ, Lạc Phong trưởng lão với ngươi đúng là một chút tình cảm cũng không có.”
“Đừng đùa nữa, các ngươi từng thấy Lạc Phong trưởng lão đối tốt với ai chưa? Ta còn chẳng dám tưởng tượng cảnh hắn dạy đồ đệ là thế nào.”
Mọi người nghĩ ngợi một lúc. Thật đấy, hình như đúng là chưa từng thấy!
Có người lại an ủi Mặc Huyền Ly: “Thôi đi, dù sao ngươi học mấy cái khác cũng tốt, coi như là không có sư phụ cũng chẳng sao.”
Mặc Huyền Ly cụp mắt xuống, trong lòng không hề có nửa điểm oán trách về chuyện Cố Bạch Khanh thu đồ đệ chỉ để lấy lệ. Hắn thầm nghĩ có lẽ tính cách sư tôn vốn là như vậy, nếu mình đủ cố gắng, sau này sư tôn sẽ nhìn mình khác đi, sẽ truyền dạy nhiều hơn cho mình.
Nhưng chỉ cần nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Cố Bạch Khanh khi đứng trên bệ xét xử công khai, hắn lại không kìm được thấy chua xót trong lòng.
Hắn đã từng cho rằng, quan hệ sư đồ chính là một loại ràng buộc như người thân, khi hành lễ bái sư lần đầu, hắn mang đầy kỳ vọng. Giờ xem ra là hắn đã nghĩ nhiều quá rồi.
Chưa được bao lâu, đã có một đệ tử đến gõ cửa, bẩm báo: Phi Hạc trưởng lão đã đến.
Ai đứng dậy được đều vội vã thi lễ, còn những người chưa cử động nổi cũng nằm tại chỗ hành lễ cung kính. La Niệm Nhất thì không quá câu nệ hình thức, trực tiếp đi tới trước mặt Mặc Huyền Ly.
Mặc Huyền Ly vốn là người biết quy củ, lại luôn được Phi Hạc các chăm sóc dạy dỗ, trong lòng vô cùng cảm kích, liền gắng gượng ngồi dậy thi lễ.
La Niệm Nhất gật đầu: “Mặc Huyền Ly, đợi ngươi dưỡng thương xong thì không cần đến đây học nữa.”