Sau Khi Xuyên Thành Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao, Ta Phá Cạm Bẫy

Chương 11

Phù Trị Nghi mà bắt đầu than vãn thì đúng là mẹ chồng lải nhải tái thế, niệm như tụng kinh, khiến La Niệm Nhất đau đầu không thôi. Nàng vội ngắt lời: “Rồi rồi rồi! Biết là huynh cực khổ nhất rồi! Quay về thì đi than với Đại sư tỷ, đều là lỗi của nàng! Không thấy nàng tu vi không tăng lên chút nào mà cứ bị sét đánh miết sao?”

Nói tới đây, trong đầu Cố Bạch Khanh đột nhiên hiện lên nghi vấn: Theo ký ức, Đại sư tỷ là bị thiên lôi đánh thì bế quan, nhưng nguyên tác mà hắn từng đọc có ghi như vậy không nhỉ? Cái nhân vật phông nền đó hình như cậu thật sự không có ấn tượng gì mấy, cảm thấy có gì đó sai sai?

“May mà cuối cùng cũng làm sáng tỏ được chân tướng.” La Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Bằng không mấy đứa nhỏ kia sau này tu luyện sẽ gặp tắc nghẽn tâm cảnh.”

Phù Trị Nghi quay đầu nhìn Cố Bạch Khanh, cười nói: “Ta nghĩ chân tướng được phơi bày cũng nhờ vào cây roi trong tay Tứ sư đệ dọa người ta chột dạ thôi!”

La Niệm Nhất thắc mắc: “Ý huynh là gì?”

Cố Bạch Khanh lúc này mới từ tốn giải thích: “Đám thiếu niên ấy, lòng dạ chưa định hình, vừa không dám nhận sai, lại thầm khinh chính mình vì hành động đó, thế là nảy sinh tâm lý né tránh đầy mâu thuẫn. Lúc ta hỏi có phải chỉ một mình hay không, rõ ràng bọn họ đã biết gì đó, nhưng Mặc Huyền Ly lại không mở miệng, ta cũng không thể tự tiện quyết định, kết quả lại khiến mấy kẻ còn lại hiểu ra thật ra trong lòng ai cũng biết rõ chân tướng. Nếu còn cố tình che giấu, chẳng những bị nghi ngờ về nhân cách, mà một số người vốn đã dao động còn sợ Mặc Huyền Ly thật sự bị đánh chết, lương tâm không chịu nổi, nên mới xông ra thừa nhận.”

La Niệm Nhất bừng tỉnh: “Ta còn tưởng vận may đến nữa chứ, thì ra là thế. Nhưng mà ngươi thu được đệ tử này tâm tính không tệ, nếu chuyện này thật sự thành công, sau này chắc chắn có khối người mang ơn hắn. Mà như bây giờ lại càng tốt, hình phạt không thực thi, bọn họ ngược lại còn cảm kích hắn vì từng đứng ra bảo vệ.”

Cố Bạch Khanh không nói gì.

Cậu cũng chẳng biết lúc đó trong lòng Mặc Huyền Ly có từng nghĩ, làm vậy là để đám đồng môn chịu ơn, sau này có thể sống yên lành hơn hay không. Dù gì thì danh phận “đệ tử của nguyên thân” là thứ bao người dốc sức tranh đoạt mà không được, hắn tuy chưa nhận được lợi ích gì, nhưng chỉ cần “ngọc quý trong tay”, chưa có thực lực khiến người khác câm miệng, thì đương nhiên sẽ bị đố kỵ trong nội môn.

Đáng tiếc, nhân tính là thứ phức tạp. Trong nguyên tác, sau khi hắn thay mọi người gánh hết tội danh, tuy ngoài miệng họ nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu như bị ai nắm được điểm yếu. Bị áy náy đè nén quá lâu, con người sẽ sinh ra kháng cự, thế là mọi người bắt đầu tránh né hắn, khiến hắn sống càng cô lập.

Có điều, La Niệm Nhất nói đúng, tình huống hiện tại lại là kết cục tốt hơn. Lựa chọn trước là bị xa lánh, còn lựa chọn sau e là thật sự sinh tình cảm chân thành.

Lúc này, tất cả những kẻ từng bị phạt đều đang được chữa trị tại Phi Hạc các, nằm kín cả dãy giường tập thể.

Mặc Huyền Ly vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng người ồn ào. Dù đa phần là rêи ɾỉ than phiền, nhưng lại toát lên bầu không khí náo nhiệt ấm áp.

“Dậy rồi! Dậy rồi! Mặc Huyền Ly tỉnh rồi kìa!”

Chớp mắt, bên cạnh hắn đã vây đầy người, ai nấy đều quan tâm hỏi han.

Thang Vũ cười ha hả: “Ngươi tỉnh nhanh thật đấy, ta còn tưởng bị hai roi quật xuống, với tu vi chưa Trúc Cơ của ngươi chắc phải hôn mê cả ngày đêm chứ!”

Mặc Huyền Ly lần đầu tiên được đón tiếp nhiệt tình đến thế trong tông môn, trong chốc lát, hắn thậm chí còn thấy hơi lúng túng.

“Các ngươi... đều không sao chứ?”

“Ừm! Có Vân Nguyệt sư tỷ ở đây, thương tích nào cũng không thành vấn đề.”

“Tiểu tử nhà ngươi, lần này là sư thúc cầm roi còn nương tay, chứ nếu thật sự nghiêm khắc thì đừng nói ngón tay, e là ngươi thở còn khó.”

Lúc này, một nữ tử bước tới, dáng người dịu dàng uyển chuyển, trông chỉ lớn hơn đám thiếu niên một chút, khí chất lại như gió xuân mơn man, thần sắc hiền hòa khiến người ta thấy nhẹ nhõm. Nàng chính là Vân Nguyệt, tính cách ôn nhu, tinh thông trị liệu, luôn như một đại tỷ tỷ hiền lành trong mắt mọi người, nên nhân duyên cực kỳ tốt.

Vân Nguyệt vừa nói vừa đi tới bên Mặc Huyền Ly, cúi xuống kiểm tra thương thế, ánh mắt lo lắng nhưng môi vẫn mỉm cười dịu dàng: “Ngươi hiểu y lý, hẳn cũng rõ thân thể mình thế nào, đừng có nghịch ngợm như đám kia nữa.”

“Đa tạ sư tỷ, ta hiểu rồi.”

Vân Nguyệt lại khẽ lắc đầu, thở nhẹ: “Tạ ta làm gì? Là ngươi thay ta gánh một roi. Nếu ta không kể với ngươi chuyện linh thảo, chắc gì ngươi đã đến đó.”

Mặc Huyền Ly dịu giọng: “Sư tỷ cũng là vì muốn tốt cho ta mới nhắc nhở, bình thường sư tỷ đã chăm sóc ta rất nhiều, chuyện này là việc ta nên làm. Hơn nữa sư tỷ còn đang mang thương tích trong người, nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”

Vân Nguyệt cười nhẹ, lắc đầu, đặt xuống mấy quả linh quả mang đến chia cho mọi người: “Thương thế của các ngươi đều đã xử lý ổn thỏa, nếu còn chỗ nào không ổn thì gọi ta.”

Dứt lời liền rời đi.

Vài đệ tử không nhịn được thốt lên: “Vân Nguyệt sư tỷ quả thật dịu dàng! Không như mấy tiểu nha đầu khác, đưa chúng ta đến rồi đi luôn, chẳng thèm để ý gì nữa!”

“Ngươi tỉnh rồi còn muốn người ta ở lại canh chừng ngươi à?”

“Ta biết thừa là ngươi đang nói hộ cho Tiểu sư muội của ngươi, Lâm Giai Dĩnh! Rõ ràng người cần ở lại lo cho bọn ta nhất chính là nàng!”

“Thôi đi, nàng cũng tự nhận sai rồi, mà ngươi cũng tự nguyện mà!”

“Nhận gì mà nhận, lúc ấy rõ ràng là bị ép lên sân, ta còn nhìn thấy nàng mặt mày đầy u oán, chắc đang thầm mắng mình xui xẻo ấy chứ!”