Sau Khi Xuyên Thành Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao, Ta Phá Cạm Bẫy

Chương 10

Mà Cố Bạch Khanh tất nhiên là không tài nào chấp nhận nổi.

Cậu hận không thể xách cái hệ thống lên mà đập, “Ngươi nói ngươi là hệ thống dành cho người mạnh nhất???” Mà nhà ngươi mạnh thế cơ mà còn phải nạp tiền mới dùng được là sao?

Kết quả hệ thống đưa ra là: Để tránh cho ký chủ tiêu cực lười biếng, nước đυ.c thả câu, dùng thực lực mạnh mẽ để cưỡng ép quá trình huấn luyện mà không quan tâm đến tâm cảnh ổn định của đối tượng nhiệm vụ, gây ra ẩn họa về sau, nên quyết định giới hạn sức mạnh, buộc ký chủ hiểu rằng: Năng lực càng mạnh thì càng phải sử dụng hợp lý, muốn có linh lực thì phải dùng điểm để nạp, đây gọi là chế độ chống hack do bọn họ tự hào phát triển!

Cố Bạch Khanh: “Đồ hãm hại! Tư bản đen tối! Lừa đảo mất nhân tính!”

Cái gì mà địa ngục mode đây? Ban đầu còn tưởng mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió, dễ như ăn cháo, thỉnh thoảng có thể trốn việc một chút, giờ thì...

Cố Bạch Khanh hét lên giận dữ: “Đây là giới tu chân đó! Gϊếŧ người đoạt bảo là chuyện cơm bữa! Nguyên thân còn có mấy tên tử thù luôn rình rập, thỉnh thoảng lại có kẻ tới khiêu chiến! Nếu ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không làm được, ta chẳng phải đang nghênh đón cái chết từng phút từng giây sao? Vạn nhất điểm tích lũy không đủ, gặp nguy hiểm ngươi trông mong ta bị đạo trời đánh chết, hay trông mong ta tay không đánh nhau, rồi bị người ta chém chết tại chỗ? Còn chưa bắt đầu hành nghề, ta đã chết trận rồi!”

Hệ thống rất “tốt bụng” nhắc nhở: [Nếu không đủ điểm, ký chủ cũng có thể chọn chế độ cưỡng chế nạp linh, nhưng sẽ có di chứng ngẫu nhiên, sau khi sử dụng linh lực này có thể khiến toàn thân mềm nhũn, không nhúc nhích được trong thời gian ngắn, thậm chí còn có thể hôn mê bất tỉnh.]

Cố Bạch Khanh: “Ơ kìa~ nói hay thế sao nãy không nói luôn! Có di chứng thì sao, chẳng lẽ còn kinh khủng hơn chết à? Còn là ngẫu nhiên nữa, chỉ cần đừng động đến điểm của ta, cái gì cũng được! Mau mau mau, nói cho ta biết cách cưỡng chế nạp linh!”

Hệ thống đáp: [Chỉ cần ký chủ tiếp xúc thân mật với đối tượng ràng buộc là có thể hút linh lực từ đối phương. Mức độ thân mật càng cao, linh lực thu được càng nhiều. Ví dụ như ôm ấp... ]

Cố Bạch Khanh: “Ê? Ta vừa nghe cái gì thế? Không không, ta cái gì cũng không nghe thấy...”

[Ví dụ như hôn môi... ]

Cố Bạch Khanh: “Ừm. Đổi điểm lấy linh lực đúng là lựa chọn sáng suốt. Từ hôm nay ta là người sống vì điểm, xin hãy để ta tăng ca hoàn thành nhiệm vụ để kiếm điểm!”

[Ví dụ như giao... ]

Cố Bạch Khanh:

“Ngươi câm!”

Quả nhiên, không phải hệ thống nghiêm túc gì cho cam! Đây là mánh bán hàng của các ngươi đúng không? Muốn gài bẫy ta hả? Không có cửa đâu! Lão tử thà chết không cong! Thà gãy chứ không chịu uốn!

“Tứ sư đệ nếu không có chuyện gì gấp thì đừng rời khỏi Tử Tiêu Tông trong thời gian này.” Phù Trị Nghi mở miệng dặn dò: “Chút nữa ta sẽ sắp xếp một con tiên hạc cho ngươi làm phương tiện di chuyển. Nếu thật sự cần ra ngoài, thì gọi Tiểu sư đệ hộ tống. Nhưng việc này vẫn nên giữ kín, tránh để người khác lợi dụng kẽ hở.”

“Ừ, yên tâm. Ta cũng sẽ theo dõi tình trạng thân thể của Tứ sư đệ mỗi ngày.” La Niệm Nhất cũng gật đầu đồng tình.

Trái tim đã bị hệ thống dẫm đạp thành mảnh vụn của Cố Bạch Khanh rốt cuộc được chút xoa dịu.

Theo ký ức nguyên thân, ngoại trừ thân với Chưởng môn Đại sư tỷ ra, nguyên thân gần như không thân với ai cả. Dù đã gia nhập môn phái nhiều năm, nhưng từ nhỏ cậu chỉ chuyên chú tu luyện, suốt ngày bế quan hoặc một mình rèn luyện, tính cách kiệm lời, không hề thân thiết với bất cứ ai.

Do đó, nhận thức của hai người này đối với nguyên thân vẫn chỉ dừng lại ở trình độ ngoại hình và thực lực, bình thường gặp nhau cũng chỉ khách sáo lạnh nhạt. Hôm nay là hơi có khác một chút.

Vì thế dù sau này Cố Bạch Khanh có diễn lố, miễn đừng vượt giới hạn quá đà, thì chắc cũng chẳng ai nghi ngờ gì. Điểm này khiến cậu hết sức hài lòng.

Nghĩ đến việc hai người này cũng chẳng phải hạng người xấu, sau này phải giữ quan hệ thật tốt. Dù gì hiện tại ta chỉ còn biết dựa vào người ta mà sống... Nghĩ tới đây, không khỏi chua xót trong lòng.

Vừa nghĩ tới đó, đã nghe Phù Trị Nghi phe phẩy cây quạt, cười tươi rói nói: “Bảo sao Tứ sư đệ lúc nãy nhất quyết tự mình vung roi, thì ra là vì bảo vệ đồ đệ a~! Quả nhiên phương pháp của Đại sư tỷ hữu hiệu, sư đệ thu nhận đồ đệ rồi là biết có nhân tình thế thái ngay!”

Cố Bạch Khanh: “Khoan khoan! Các ngươi đã bắt đầu bàn qua chuyện khác rồi á? Ta đây còn đang tổn thương tâm lý đấy! Có ai thương cảm ta chút không hả? Ai mới là người vô tình ở đây hả?”

La Niệm Nhất liếc sang, không nhịn được trách: “Nhị sư huynh còn nói được! Nếu không có cú ra tay của Tứ sư đệ, thiếu chút nữa đã tạo thành án oan sai! Huynh làm chủ mà như vậy à?”

Phù Trị Nghi lập tức đổi mặt, bày ra bộ dạng của một bà quản gia chịu đủ cực khổ: “Các vị chủ tử! Đại sư tỷ cứ bị sét đánh rồi lại bế quan, bỏ mặc cả tông môn cho ta! Mấy người các ngươi thì như mấy ông lớn quăng việc, chỉ lo chuyện của mình, có ai giúp ta lo toan đâu! Ta đây một thân một mình tả xung hữu đột, còn muốn ta tra từng vụ án cho kỹ càng? Hơn nữa ta cũng không muốn xử oan! Nếu không phải Mặc Huyền Ly cứ khăng khăng nhận hết tội lúc thẩm vấn, tông môn đâu có vội kết luận như vậy! Thiếu niên người ta có tình cảm với nhau, đôi khi phải để bọn họ tự quyết định! Lúc ta theo sư phụ dạy dỗ các ngươi, ta lau mông cho các ngươi còn ít sao? Đứa nào đứa nấy không khiến người ta yên lòng, rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì mà làm sư huynh của các ngươi…”