……
AAAAAAA!! Tà linh cút hết cho ta!!!
Không phải cậu muốn hồi tưởng đâu! Chỉ là đầu óc cậu xử lý thông tin quá nhanh, căn bản không kịp ngăn lại! Khi ấy Mặc Huyền Ly mới bắt đầu “học cách lừa gạt”, còn ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương để mưu cầu phúc lợi một cách thâm sâu...
Tình cảnh trong đầu sắp thành hiện thực, dọa cho Cố Bạch Khanh rối loạn tinh thần, chẳng còn lý trí gì nữa, vung tay một chưởng đánh ra!
Mặc Huyền Ly bay thẳng vào cột nhà, phát ra một tiếng “bịch”, rơi phịch xuống đất, khóe môi trào máu.
Lúc này Cố Bạch Khanh mới nhận ra mình ra tay hơi quá đà rồi…
Chưa kịp nói gì, Mặc Huyền Ly đã lập tức quỳ sụp xuống, đầu dập sát đất, giọng run rẩy:
“Là đồ nhi mạo phạm sư tôn… là ta đáng chết! Xin sư tôn trách phạt!”
Cố Bạch Khanh sững người.
Lương tâm cậu bị đâm một phát đau điếng…
Không lẽ lại nói thật ra là bị "phiên bản gốc" của ngươi hù doạ nên ta mới ra tay à?
Không thể! Không thể!
Chỉ có thể cắn răng nói: “Ngươi không sai. Là vi sư thất thủ.”
Mặc Huyền Ly khẽ động người, ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn mang theo chút bất an nhìn cậu.
Chỉ thấy thiếu niên mặc tử y của Tử Tiêu Tông, trán quấn băng bảo hộ linh thức màu tím đậm vắt chéo thành hai vòng ngay ngắn, phía sau buộc lên thành đuôi ngựa cao vυ't. Thân hình gọn gàng sạch sẽ, tuấn tú xuất trần, đôi mày thanh tú cùng khí chất yên tĩnh ấy, quả thật là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuấn mỹ như tranh vẽ.
Hôm qua vì vết máu dính trên mặt, che mất nốt ruồi nhỏ màu đen phía trên sống mũi, nên lúc ấy không nhận ra. Giờ nhìn kỹ, lại thấy điểm đen ấy khiến gương mặt hắn tăng thêm vài phần trong trẻo thuần tịnh.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt, môi cũng nhạt màu, rõ ràng thân thể vẫn chưa được điều dưỡng hoàn toàn. Khoé miệng còn vương chút máu đỏ tươi, cảnh tượng ấy thật khiến người nhìn cũng động lòng thương xót.
Cố Bạch Khanh thật sự không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt ấy của Mặc Huyền Ly.
Dù gì thì theo nguyên tác, nếu không phải mình thay hắn chịu phạt, thì tuyến tình cảm cũng chưa chính thức bắt đầu, lẽ ra lúc này Mặc Huyền Ly vẫn chưa động lòng tơ tưởng gì với mình cả.
Mà chưởng vừa rồi thật sự là hắn ăn oan rồi.
“Vi sư không quen bị người khác đυ.ng chạm, là phản xạ có điều kiện mới ra tay. Ngươi… ngươi đứng lên đi.”
“Vâng, sư tôn.” Mặc Huyền Ly đứng dậy, nhưng thân thể vẫn chưa vững, loạng choạng một chút mới giữ được tư thế khom lưng kính cẩn:
“Là đệ tử không biết kỵ húy của sư tôn, sau này nhất định ghi nhớ.”
“Ừ, nhớ là được.” Cố Bạch Khanh âm thầm phun tào: Ngươi nhớ cho kỹ, sau này đừng lại gần ta, thế giới sẽ thái bình.
“Hồi nãy một chưởng đó chắc đã làm ngươi bị thương rồi, thương thế do Thát Linh tiên quất lên người e là cũng chưa lành hẳn. Không phải ta đã bảo chữa xong mới được quay lại sao?”
“Đệ tử muốn sớm được theo học cùng sư tôn.”
Câu trả lời thật nghiêm túc, đúng chuẩn phong cách học trò ngoan.
Cố Bạch Khanh gật đầu thầm khen: Rất tốt, rất có chí cầu tiến. Một đồ đệ thế này, sau này ta cày như trâu, cậu cũng không oán hận mới phải.
“Ngươi qua phòng bên cạnh tự tìm linh dược đi. Ngươi học y đạo, chắc ngươi biết tự xử lý thế nào.”
Mặc Huyền Ly thoáng biến sắc, đồng tử co lại, ngẩng đầu lên, giọng căng chặt:
“Sư tôn, chỉ là vết thương nhỏ, sao có thể lãng phí linh dược của người? Hơn nữa, chuyện hôm qua là do đệ tử tự tiện xông vào cấm địa, còn khiến người phải vì đệ tử mất mặt, đệ tử đáng chết…”
Cố Bạch Khanh nhìn thấy bộ dáng hắn như đang rất sợ bị người ta tốt với mình, bất giác lại sinh lòng cảm thương.
Một nhân vật tương lai sẽ phong vân khuynh đảo tu chân giới, hiện tại lại rụt rè dè dặt đến mức không dám nhận chút quan tâm nào, thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Theo nguyên tác, Mặc Huyền Ly đúng chuẩn nhân vật "mỹ cường thảm" điển hình.
Phụ thân tu tiên, mẫu thân tu ma, hai người ngoài ý muốn lại nên duyên, vốn sống ẩn cư an bình. Ai ngờ mười hai năm trước nổ ra đại chiến giữa tiên ma, phụ thân chết trận, mẫu thân bị xử tử với danh nghĩa phản bội. Hắn mang thân phận huyết thống lai tạp giữa người và ma, dù chưa từng làm sai chuyện gì, cũng bị truy sát khắp nơi.
Vì trận đại chiến ấy chết chóc thê lương, người tu đạo càng thêm thù ghét ma tộc và dị chủng, thành ra Mặc Huyền Ly từ nhỏ đã sống trong chém gϊếŧ, từng ngày đều chỉ hy vọng có thể sống sót đến sáng hôm sau.
May thay có cao nhân giúp hắn phong ấn ma khí, ngụy trang thành người bình thường rồi đưa vào Tử Tiêu Tông. Nhưng vì huyết mạch hỗn tạp, hắn rất khó dẫn khí nhập thể, dù có nội lực mạnh mẽ cũng không thể khống chế linh lực như người thường, nên bị xem là tư chất thấp kém, chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.
Lại thêm thân phận cô nhi không cha không mẹ, bị người khinh miệt, chèn ép khắp nơi. Phải nỗ lực không ngừng mới có thể bước vào nội môn ở tuổi mười sáu.
Đúng lúc đó, nguyên thân là sư tôn của hắn vì tu luyện bị tắc nghẽn, bị chưởng môn sư tỷ ép buộc phải thu đồ đệ, mong tìm chút cảm ngộ. Ai ngờ vừa nhìn đã nhận ra thân phận lai tạp của Mặc Huyền Ly. Toàn tông cũng chỉ có nguyên sư tôn là đủ tu vi để nhìn ra thể chất "song tu tiên ma" hiếm thấy, tiềm lực kinh người.
Nhưng tiên ma không thể cùng tồn tại, sư tôn lúc ấy cũng từng do dự. Sau khi quan sát phát hiện Mặc Huyền Ly bản tính thuần hậu, một lòng hướng đạo tu tiên, mới quyết định thu hắn làm đệ tử.
Có điều để tránh hắn tu ma bộc phát, kiếm đạo quá mức bá đạo, nên nguyên thân viện lý do tư chất không đủ, cấm hắn học kiếm, đưa sang Phi Hạc các tu y đạo, chọn con đường tu luyện ôn hòa hơn.
Tới tận lần này xảy ra biến cố, có lẽ Mặc Huyền Ly vì nhận ra sư tôn lạnh nhạt, nên mới mạo hiểm tiếp cận cầu thuốc. Không ngờ ma huyết trong người lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ những đồng tộc bị giam, gây chuyện.