Một trận đại chiến đã kết thúc. Tuy Ma tộc đã bị phong ấn trở lại, nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhiều đệ tử bị thương nặng, hành vi của người gây ra còn bị xem là vi phạm trọng tội. Vì vậy, người đó bị áp giải đến Công Thẩm Đài để xét xử, phải chịu hình phạt mười roi Thát Linh tiên theo nghiêm luật tiên môn.
Một roi xuống là nằm liệt ít nhất mười ngày nửa tháng. Còn mười roi dù không mất mạng, thì tu vi chắc chắn cũng bị đánh tụt, muốn khôi phục lại như cũ gần như là điều không thể. Với tu sĩ, đó là hình phạt chỉ kém cái chết một bước.
Trong nguyên tác, chính vào lúc này, sư tôn trước nay luôn lạnh nhạt với đồ đệ đã bất ngờ bước ra, thay đồ đệ nhận chín roi, khiến Mặc Huyền Ly lúc ấy mới hiểu ra, thì ra sư tôn thật sự quan tâm đến mình, chỉ là chưa từng thể hiện. Mà sư tôn sau đó cũng không còn lạnh lùng xa cách, bắt đầu bảo vệ hắn theo từng giai đoạn. Có thể nói, đây chính là nút mở đầu cho tuyến tình cảm của hai người.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Cố Bạch Khanh đã thấy bất an run rẩy, nhiệm vụ lần này đừng nói là bắt cậu thay Mặc Huyền Ly nhận roi đấy nhé?
Trong nguyên văn, sư tôn bị đánh đến hộc máu. Nghĩ thử mà xem, tu vi Độ Kiếp kỳ mà còn bị đánh đến mức ấy, thì chắc chắn là thân thể đã có vấn đề từ trước. Chẳng qua nguyên tác vốn không tập trung vào logic hay chi tiết, nên những thứ đó cũng chỉ là bối cảnh cho có, chẳng miêu tả kỹ. Vì thế, thông tin kịch bản mà Cố Bạch Khanh có trong tay hiện tại cũng rất hạn chế. Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hệ thống đừng ép buộc cưỡng chế nhiệm vụ! Cậu không muốn hi sinh thân mình, càng không muốn bị Mặc Huyền Ly theo dõi từng bước, rồi rơi vào quỹ đạo sư tôn văn kinh điển!
Nhưng để Mặc Huyền Ly chịu đủ mười roi cũng không ổn, nhiệm vụ còn tính cả yếu tố tu vi. Nếu mới nhận nhiệm vụ mà đối tượng đã tu vi rớt thê thảm, không khác gì khởi đầu đã thất bại. Loại tình huống nan giải tiến thoái lưỡng nan này khiến Cố Bạch Khanh cảm thấy vô cùng áp lực.
Lúc này, theo bước La Niệm Nhất phá mây lao thẳng lên trời, bọn họ cuối cùng cũng tới Tử Tiêu Đỉnh.
Cố Bạch Khanh thấy phía trên Công Thẩm Đài hiện lên một vùng tím xám, chính là sắc phục của đệ tử Tử Tiêu Tông. Có thể thấy nơi đó đã chật kín người đứng xem xét xử.
Còn giữa đài cao của Công Thẩm Đài, lẻ loi quỳ một thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn.
Tuy đang quỳ, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng. Bộ y phục tím xám trên người dính đầy vết máu, tro bụi và tàn tích chiến đấu, thoạt nhìn vô cùng chật vật, thê thảm. Thế nhưng, từ người hắn vẫn toát ra khí chất trầm lặng, vững vàng, lạnh nhạt đến mức khiến người khác phải dừng mắt nhìn.
Nhưng chỉ cần đi vòng lên phía trước, liếc qua khuôn mặt xám trắng của thiếu niên ấy, là có thể nhận ra. Đó không phải điềm tĩnh, mà là một sự cố chấp tuyệt vọng, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ giữa mưa gió, vẫn cố gắng kiên cường canh giữ cánh cửa của mình.
Phía trước Công Thẩm Đài là hàng ghế của các vị trưởng lão trong tông môn, chịu trách nhiệm xét xử.
Lúc này, Lâm trưởng lão phụ trách hình phạt bước lên trước, cất cao giọng hỏi: “Đệ tử Mặc Huyền Ly của Lạc Phong Các, đối với những điều vừa được trình bày, ngươi còn điều gì biện bạch?”
Thiếu niên quỳ giữa đài ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, giọng bình thản vang vọng khắp nơi: “Đệ tử không có gì để biện bạch, xin nhận xử phạt.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, không một tia run rẩy. Giống như hắn đã sớm biết mọi việc đã đến hồi kết thúc.
“Được. Thát Linh tiên, mười roi, lập tức thi hành.”
Trên đài lẫn dưới đài đều im phăng phắc, không một ai cất tiếng phản đối. Một người chấp hình cầm tiên tiến lên. Thát Linh tiên vốn mang sát khí dữ dội, đến mức khiến những người xung quanh đều vô thức lùi lại một bước, sợ bị khí tức hung ác kia lan đến.
Mặc Huyền Ly rũ hàng mi đen nhánh, che khuất ánh mắt, môi mím chặt đầy căng thẳng, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt hắn bỗng lướt qua một kẽ nứt nhỏ dưới nền đá, nơi ấy có một chồi xanh kèm theo một đoá hoa lam yếu ớt mọc lên, đang cố gắng sinh tồn trong khe hở lạnh lẽo và áp lực.
Sinh mệnh nhỏ bé như thế, chỉ cần bị linh lực từ roi quét qua cũng sẽ không còn sót lại chút gì.
Mặc Huyền Ly khẽ dịch thân thể vốn đã rất yếu, dùng dáng người không còn sức chống đỡ của mình che chắn lam hoa lam ấy. Hắn khép mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng, như để tự an ủi chính mình. Không sao cả, sau khi chịu phạt, dưỡng thương cho tốt, cố gắng tu luyện, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu. Mình vẫn còn may mắn, ít nhất không bị trục xuất khỏi tông môn.
“Thi hành!”
Cơ thể Mặc Huyền Ly phản xạ run lên, xung quanh vang lên những tiếng hô hoán kinh hãi.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói lạnh lẽo như sương, trầm thấp từ không trung vang xuống: “Khoan đã. Muốn trừng phạt đệ tử, ít nhất cũng nên thông báo với sư tôn của nó trước chứ.”
[Đinh! Hướng dẫn nhiệm vụ tân thủ: Giúp Mặc Huyền Ly giảm nhẹ thương tổn. Xin hãy chọn một phương án:
Lựa chọn 1: Đồ đệ phạm sai là do sư tôn dạy dỗ chưa nghiêm. Ta nguyện thay đồ đệ Mặc Huyền Ly nhận phạt.
Lựa chọn 2: Dựa vào thực lực uy hϊếp, lấy thân phận sư tôn duy nhất của hắn biện luận, đồ đệ có tội nhưng không lớn, đề nghị xử phạt nhẹ.
Lựa chọn 3: Lựa chọn khác.]