Mặc Huyền Ly bỗng mở bừng mắt, tim đập dồn dập.
Chỉ thấy có hai người từ trên cao đài đáp xuống, ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên thân ảnh trắng toát, cao ráo mà thanh tú phía trước người đó khí chất lãnh đạm, tuấn dật như trích tiên.
Thật ra, hắn sớm đã quen với việc không ai đến bảo vệ mình lúc hoạn nạn, cho nên từ trước đến nay cũng chưa từng ôm hy vọng.
Thế nhưng không ngờ người đó lại thật sự đến.
“Sư tôn?” Giọng nói của Mặc Huyền Ly nhẹ như khói sương, giống như chỉ cần cao thêm một chút thôi là sẽ đánh vỡ giấc mộng hư ảo.
Cố Bạch Khanh nghe tiếng quay đầu nhìn, ánh mắt vô thức quét qua người đang quỳ kia, trong khoảnh khắc ấy, trước mắt cậu như sáng rực lên.
Thiếu niên kia dung mạo tuấn tú sáng sủa, đường nét gương mặt thanh tú rõ ràng, giữa chân mày toát ra thần thái ôn nhuận trời sinh, tuy hiện giờ chỉ là một nam hài mười sáu, mười bảy tuổi, còn mang theo vẻ non nớt, nhưng cũng đã mơ hồ thấy được dáng vẻ tương lai sáng rỡ như trăng, thanh lệ xuất trần.
Đây chính là đồ đệ của mình sao?
Quả nhiên y như mô tả trong truyện, một đôi mắt chan chứa tình cảm, mỹ nhân cốt trời ban.
Trên khuôn mặt trắng ngần lấm tấm vết máu do bị thương, vết tích ấy chẳng làm giảm đi vẻ đẹp, trái lại còn tạo ra một loại mị lực kỳ lạ, khiến hắn như ngọc ẩn phong trần.
Nhưng tất cả những điều này, trong mắt Cố Bạch Khanh, đều là mây bay. Là một thẳng nam chân chính, cậu cùng lắm chỉ có thể khen vài câu cho có.
Thế mà chỉ cần nghĩ đến tuyến tình cảm đầy mùi cẩu huyết trong nguyên tác giữa hai người họ, khuôn mặt đẹp trai kia lập tức bị kéo vào tất cả những cảnh tượng cấm thiếu nhi mà y từng phải l*иg tiếng, khiến sắc mặt Cố Bạch Khanh đột ngột xanh mét, đâu đó trên người còn siết chặt lại theo phản xạ có điều kiện.
Đặc biệt là khung cảnh ở Công Thẩm Đài này, cậu không thể không nhớ đến một đoạn kinh điển trong truyện.
Cậu bị trói vào Thiên Trụ giữa đài xét xử, cổ áo mở tung, thân thể bị ép sát vào phù văn trên cột đá, giống như hình phạt thiêu đốt thời cổ đại. Mà tên nghịch đồ Mặc Huyền Ly kia thì không chút nể tình từ phía sau…
“Chính tại nơi này, sư tôn từng vì ta mà chịu Trát Linh Tiên, che chở tính mạng cho ta. Nay, người lại muốn đứng cùng lũ đạo mạo giả nhân kia mà gϊếŧ ta sao?”
“... Ngươi, nghiệt đồ! Nếu biết ngươi biến thành như thế, lúc trước đã không nên cứu ngươi!”
“Ha ha ha… Hay lắm, Cố Bạch Khanh, người đúng là giỏi ăn nói. Bổn tôn hôm nay phải xem thử, người có thể mạnh miệng đến bao giờ!”
“…”
Tiểu súc sinh chết tiệt! Lúc đó không cho y được nói nổi một câu trọn vẹn, hại cậu l*иg tiếng đến muốn ngất.
Cố Bạch Khanh lập tức gạt phăng những hình ảnh không nên nhớ trong đầu ra ngoài. Chính là thằng nhỏ này! Tương lai dám dòm ngó cậu? Trong đầu toàn mấy thứ không sạch sẽ, đủ kiểu xử cậu mà cậu còn phải giúp hắn nữa? Đúng là nhịn không nổi!
Vì hai vị hộ tông trưởng lão đồng thời có mặt, Công Thẩm Đài lập tức tạm ngừng hành hình. La Niệm Nhất cũng nghe được nội dung hình phạt vừa rồi, sắc mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng tiến tới hỏi han.
Cố Bạch Khanh thì một bên vẫn giữ dáng vẻ cao lãnh, một bên âm thầm mở bảng giao diện nhiệm vụ ra xem.
Có ba lựa chọn? Tức là không bắt buộc phải nhận roi thay?
Chỉ cần giảm thương tổn thôi là được, vậy thì y vẫn còn đường xoay chuyển.
[Hệ thống: Gợi ý ký chủ chọn phương án một. Nhanh chóng, hiệu quả, không có tác dụng phụ.]
Phi! Phi! Văn sư tôn muốn gài ta à? Mơ đi! Nhận roi thay? Để rồi bị tiểu đồ cảm động, yêu ta, theo sát ta như hình với bóng? Để mấy cảnh tưởng tượng chết tiệt kia thành hiện thực? Không đời nào!
Tuyệt đối phải ngăn tuyến tình cảm này từ trong trứng nước! Thậm chí cậu còn cảm thấy, bản thân không tự tay đánh tên đồ đệ một trận cắt đứt vọng tưởng, đã là độ lượng lắm rồi.
Mà lựa chọn hai cũng không ổn. Nguyên chủ là người chính trực, không bao giờ ỷ vào thực lực chèn ép người khác. Bây giờ mà cưỡng ép nghịch chuyển bản tính, chẳng may bị người ta nghi ngờ cậu bị đoạt xá, hậu quả khôn lường. Nhân thiết vẫn nên thay đổi từ từ mới an toàn.
Mặc kệ hệ thống có ra sức chào hàng lựa chọn một, Cố Bạch Khanh cắn răng không mắc câu. Suy nghĩ một hồi, ánh mắt cậu dừng lại ở lựa chọn ba ngón tay khẽ nhấn, bảng lựa chọn lập tức biến mất.
Đồng nghĩa với việc, tự thân cậu sẽ quyết định cách giải quyết.
Lâm trưởng lão cau mày nói: “Phi Hạc trưởng lão, hình phạt mà chúng ta thống nhất đã là xét đến việc đứa nhỏ này là đệ tử thân truyền duy nhất của Lạc Phong trưởng lão, nên mới giảm nhẹ rồi đó.”
La Niệm Nhất cười lạnh một tiếng: “Lâm trưởng lão, ngài hồ đồ rồi sao? Chỉ một mình hắn có thể làm ra chuyện lớn thế này? Ta thì thấy không đáng tin đâu.”
“Phi Hạc trưởng lão, ngài đừng vì Mặc Huyền Ly tạm thời tu luyện ở Phi Hạc Các mà thiên vị quá mức chứ.” Trên mặt Lâm trưởng lão hiện lên vẻ lúng túng, vừa than vừa liếc nhìn về vị trí trung tâm của ghế thẩm phán.
Nơi đó ngồi một trung niên nam tử mặc áo bào nâu, tay phe phẩy quạt lông vũ, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười tươi giả trân như bị hàn chết.
Chính là Phù Trị Nghi, hộ tông trưởng lão chủ quản Thiên Nhận Các, đồng thời cũng là nhị sư huynh của La Niệm Nhất và Cố Bạch Khanh. Vì đại sư tỷ chưởng môn hiện tại đang bế quan, nên giờ toàn bộ Tử Tiêu Tông đều do nhị sư huynh tạm thời quản lý.
“Nhị sư huynh, huynh đã hỏi cho rõ chưa?” La Niệm Nhất không nhường nửa bước, trực tiếp lên tiếng chất vấn.
Phù Trị Nghi bất đắc dĩ phe phẩy quạt, cười khổ đáp: “Tự nhiên là đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, hắn cũng khai rồi, mọi tội trạng đều do hắn nhận. Sư muội còn muốn chúng ta hỏi thế nào nữa đây?”