Trước mắt căn bản không phải là phòng bệnh bệnh viện gì cả, mà là một căn nhà trúc đơn sơ.
Trong phòng hương trầm nhàn nhạt lan tỏa, không khí yên tĩnh lạ thường. Rèm lụa trên giường khẽ đung đưa, lộ ra cửa sổ trúc phía xa. Ngoài cửa sổ là màn sương mờ mịt, dưới chân núi có dòng suối nhỏ chảy xiết, bọt nước bắn lên phản chiếu ra một vầng cầu vồng nhàn nhạt. Xa xa, rừng phong đỏ rực như lửa lan ra nửa bầu trời, nơi cuối chân trời là tầng mây tía rực rỡ, thỉnh thoảng có thể thấy hạc tiên bay ngang qua.
Cảnh này tuyệt đối không phải hiện đại! Chết tiệt rồi!
Cố Bạch đang nằm trên một chiếc giường làm bằng trúc, người mặc một bộ áσ ɭóŧ trắng cổ trang, loại mà chỉ thấy trong kịch sân khấu, mái tóc đen dài buông xõa ngang eo như tơ lụa rơi vương vãi khắp chăn đệm. Đáng ra phải mang vẻ mỹ cảm cổ phong, nhưng trong mắt cậu chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
Cậu lập tức bật dậy định kiểm tra tình hình, nhưng trong đầu liền vang lên giọng nói máy móc lạnh lẽo.
[Đang truyền tải ký ức của Cố Bạch Khanh...]
Trong khoảnh khắc, một lượng lớn thông tin xộc thẳng vào não khiến Cố Bạch choáng váng ngã ngồi trở lại giường.
Mặt cậu trắng bệch, ngơ ngẩn mất một lúc rồi cuối cùng cũng không nhịn được mắng ra tiếng: “Má nó!”
Cậu xuyên rồi. Xuyên vào đúng cái nhân vật mà chính mình từng phối âm. Đã vậy còn bị buộc trói với một cái hệ thống chết tiệt.
Muốn quay về là không thể rồi. May mà ở hiện đại cậu cũng chẳng ràng buộc gì, là kiểu người sống đơn độc, lại thường xuyên tiếp xúc tiểu thuyết vì công việc nên tạm thời vẫn giữ được bình tĩnh. Không đến mức hoảng loạn quá đà.
Nhưng mà tại sao lại là Cố Bạch Khanh?
Tại sao lại là cái bộ tiểu thuyết đó chứ?
Chỉ cần nghĩ đến quyển truyện mà 70% nội dung là những cảnh khó mở miệng, Cố Bạch lập tức thấy cổ cứng đờ, lưng lạnh toát, toàn thân căng như dây đàn, cảm giác như tiết tháo của mình đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ. Dựa theo kiểu cốt truyện đó không lẽ cậu thật sự sẽ phải yêu đương với đồ đệ? Tuy thường ngày cậu hay nhận vai thụ, nhưng cậu là trai thẳng mà!!!
Có lẽ cảm nhận được khát vọng muốn bỏ trốn mãnh liệt của ký chủ, hệ thống lập tức lên tiếng giải thích một cách cẩn trọng.
[“Hệ thống Sư Tôn Tốt” đang trực tuyến phục vụ ngài. Mục tiêu duy nhất của hệ thống là hỗ trợ ký chủ dạy dỗ nhiệm vụ đối tượng, hoàn thành hành trình truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc, hướng dẫn tu luyện chính đạo, giúp đối tượng tránh khỏi con đường ma hóa.]
Cố Bạch lập tức thấy lóe lên một tia hy vọng: “Khoan đã! Ý ngươi là, chỉ cần ta phụ trách dạy dỗ Mặc Huyền Ly, không cần phải yêu đương gì với hắn? Là kiểu thầy trò nghiêm túc thật sự?”
[Việc có thiết lập quan hệ yêu đương hay không, hoàn toàn do ký chủ tự mình quyết định.]
Cố Bạch thở phào một hơi thật dài. May quá, không phải dạng hệ thống ép buộc cưỡng chế vô lý, xem ra thế giới này cuối cùng cũng biết cần làm giàu chiều sâu nội dung, không phải suốt ngày chỉ chăm chăm vào sắc thịt. Một thế giới to lớn thế này, vẫn nên nghiêm túc xây dựng một cốt truyện tiên hiệp đàng hoàng mới đúng.
[Nhắc nhở: Song tu đích thực có thể giúp đối tượng nhanh chóng tăng tu vi, đồng thời hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.]
Cố Bạch: “Cút! Đừng có mơ thân thể ta.”
Hệ thống vẫn tiếp tục lạnh lùng báo cáo: [Khi tu vi của đối tượng đạt tới Độ Kiếp kỳ, nhiệm vụ coi như hoàn thành. Thời hạn: 5 năm. Trong thời gian này, nếu giá trị ma hóa đạt 100, điểm tích lũy xuống dưới 0, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, coi như thất bại, ký chủ sẽ tử vong.]