Khuê, người đứng thứ mười lăm trong hàng ngũ ám vệ gật đầu, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ tử. Trong nháy mắt, một bóng người mặc áo choàng đen nhanh chóng vượt qua bên cạnh hắn ta, vội vã rời khỏi điện môn.
Hắn ta nghi hoặc mà nhìn theo bóng lưng của chủ nhân.
Còn có Chiết Ngụ Lan đang quỳ trên đất, không biết có nên đứng lên hay không: "Hửm? Không phải nói hôm nay không muốn ra ngoài sao?"
Ngoài cửa thành Nam Xương, một chiếc kiệu nhỏ bằng lụa xanh, vốn dĩ phải ba ngày sau mới vào kinh, lúc này đang dừng lại nghỉ ngơi bên một quán trà nhỏ ngoài cửa thành.
Một đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo lên bức màn xe màu xanh ngọc, tình cờ chạm mắt với một chàng thanh niên đang ngồi uống trà bên quán.
Chỉ thấy chàng trai thắt chiếc sáo ngọc ở eo, thân hình thon thả, lưng dài, chỉ cần một cái nhìn nghiêng cũng đủ để thấy khí chất phi phàm. Vị tiểu thư ngồi trong kiệu không khỏi sáng mắt lên, một tay chống cằm, nhìn chàng trai say mê.
Hai nha đầu đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, vẻ mặt tỏ ra đã quen thuộc với cảnh này.
“Tiểu thư.” Nha đầu tên là Thiều Bạch cố gắng hạ tấm rèm xe xuống, mái tóc búi hai bên lộ ra vẻ ngây thơ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “E rằng lão gia đã đợi ở nhà lâu rồi, tiểu thư nên vào thành nhanh lên đi ạ.”
Thiều Bạch từ khi còn ở Cô Tô đã được mua về để hầu hạ chủ tử Hoa Vân Thường. Suốt những năm theo tiểu thư học ở học cung, vì tiểu thư rất kín miệng nên Thiều Bạch luôn nghĩ rằng tiểu thư chỉ là nữ nhi của một gia đình thư hương ở Giang Nam.
Gần đến lúc lên kinh đô, nàng ta mới biết được chữ “Hoa” của tiểu thư lại chính là chữ “Hoa” của Duật Quốc công ở kinh thành, khiến nàng ta sợ đến nỗi suýt ngã quỵ.
Sau đó, Thiều Bạch bắt đầu lo lắng cho một sở thích không mấy hay ho của tiểu thư.
Tiểu thư nhà nàng tâm hồn yêu sắc đẹp, ưa hoa lá, hương thơm, đồ trang sức tinh xảo và thêu thùa, hơn hết là say mê vẻ đẹp của nam nhân.
Nói cách khác, cứ gặp chàng trai tuấn tú là mê mẩn không rời.
Còn nhớ ngày xuân năm ngoái khi đi đạp thanh ở Tô Đê, tiểu thư đã say đắm tướng mạo bất phàm của một tiểu thư sinh trẻ tuổi, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn người ta không dứt.
Ánh mắt ấy đã khiến tiểu thư sinh hiểu lầm rằng nàng có tình ý với mình, thế là ngay sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên chàng ta đã vội vàng nhờ cha mẹ tìm người mai mối.
Đến nay Thiều Bạch vẫn không thể quên được khoảnh khắc nàng ta ra ngoài để truyền lời của tiểu thư, nói rằng chỉ đơn thuần ngưỡng mộ cái mũi cao của chàng ta, không có ý gì khác. Lúc ấy, tiểu thư sinh vừa sờ vào chiếc mũi cao thẳng của mình, vừa có vẻ như sắp sụp đổ.