Nghe xong báo cáo của ám vệ, hắn mới biết Hoa Vân Thường trong kiếp này đã bị Duật Quốc công đưa đi từ khi mới năm tuổi, nàng được đưa đến một trấn nhỏ ở Từ Châu nuôi dưỡng. Cùng năm đó, Duật Quốc công nhận một tiểu cô nương năm tuổi khác làm con nuôi, tổ chức yến tiệc lớn để công bố danh phận, nuôi nấng hết mực yêu thương.
Dung Duệ càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ. Trong kiếp trước, Hoa Vân Thường rõ ràng chưa từng rời kinh thành, cũng chẳng hề có chuyện nhận con nuôi. Sau đó, hắn lại sai người đến Từ Châu điều tra kỹ càng, gần như lật tung cả vùng đất Từ Châu mà vẫn không tìm thấy cô nương đó.
Điều duy nhất thu được là tin tức từ phủ Duật Quốc công ở kinh thành, nói rằng đích tiểu thư sẽ trở về nhà vào ngày rằm tháng hai.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?
"Thật sự không đi sao, Cửu gia?" Y phục trên người Chiết Ngụ Lan xanh biếc, phong lưu phóng khoáng, hắn vẫn chưa từ bỏ, vừa quạt chiếc quạt ngọc nhỏ bằng lòng bàn tay vừa lải nhải: "Nghe nói các cô nương tham gia yến hội thưởng hương lần này mỗi người một vẻ, đều rất xuất sắc..."
"Hôm nay không ra ngoài." Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta.
Chiết Ngụ Lan đành phải dừng lại một lúc. Dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt của Dung Duệ trở nên dịu dàng hơn: “Chi Hữu, nghỉ một chút đi.”
Chiết Ngụ Lan trợn tròn mắt: “Cửu gia không bao giờ cười, giờ lại gọi biểu tự của ta?”
Hắn ta bỗng quỳ xuống, nghĩ thầm: “Xong rồi xong rồi, vương gia đây là muốn tính toán với ta rồi. Vương gia là phát hiện ra ta tham ô ngân lượng để mua rượu hoa hay là phát hiện ra ta thông đồng với Thanh y quân đây? Hay là ta cứ trực tiếp thú nhận luôn việc liên quan đến thống lĩnh Thần cơ doanh đi? Có thể xin được một cái xác toàn vẹn không?”
Dung Duệ lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Hắn hiểu rõ tính cách của tên tiểu tử này, cũng biết rõ những thủ đoạn ngầm của Chiết Ngụ Lan. Kiếp trước, hắn luôn đề phòng kẻ thông minh này, đối xử với hắn ta bằng sự nghi kỵ, nên việc Chiết Ngụ Lan cuối cùng lại sẵn lòng vì hắn mà chết, là điều Dung Duệ không ngờ tới.
Hắn nhíu mày, định gọi người dậy thì Khuê - một trong những ám vệ thân tín của hắn lặng lẽ bước vào đại điện, khẽ bẩm: “Thưa chủ tử, thuộc hạ có hai việc muốn tâu.”
Một thân ảnh ngọc bích trên mặt đất vùi đầu sâu hơn, Dung Duệ giả vờ như không thấy, ra hiệu cho ám vệ nói tiếp.
Khuê nói: “Thái tử vừa từ chỗ Thái hậu trở về, đã đập phá một số bình hoa chén nhỏ, vẫn là những lời phàn nàn về chủ tử.”
Hắn ta dừng lại một chút, thấy Vương gia không có phản ứng gì đặc biệt liền tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa, đích nữ của phủ Duật Quốc công hôm nay trở về kinh thành, giờ đã đến cửa thành, có hàng chục thị vệ bí mật hộ tống, tất cả đều là binh lính của phủ Duật Quốc công.”
Dung Duệ đột ngột ngẩng đầu lên, hàng lông mày dài như mực vẽ đậm nghiêng lên: “Là hôm nay?”