Sống Lại Thành Bảo Bối Trong Lòng Nhiếp Chính Vương

Chương 5

Phong tục ở Giang Nam rất phóng khoáng. Khi còn ở cung, từ chưởng viện đến sư huynh sư tỷ sư điệt sư tôn của tiểu thư, ai cũng yêu quý nàng, ai cũng chiều chuộng nhường nhịn nàng. Cho dù có làm gì đi nữa cũng chẳng ai nói lời nào vượt quá lễ phép.

Nhưng mà về đến kinh thành, nơi mà mọi quy tắc đều nghiêm khắc như vậy, mà nàng còn dám làm như thế, lỡ đâu lại bị người ta coi thường thì làm sao?

Thiều Bạch nghe Thiết Lam nói, bên cạnh Quốc Công gia có một vị nhị tiểu thư, cùng tuổi với tiểu thư nhà mình, lại rất được sủng ái nữa.

Người trong kiệu như không hề hay biết những lo lắng của tỳ nữ, cho đến khi chàng trai thổi sáo kia đứng dậy rời đi mới khẽ thở dài một hơi thỏa mãn rồi hạ rèm.

Nàng mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: "Tuyết phủ trắng xoá trên núi cao, trăng sáng giữa trời mây, dung mạo của chàng trai phong lưu này quả xứng đáng là hạng nhất, các ngươi nói có phải không?"

"Diệu sắc bình" đang rất nổi tiếng ở Giang Nam, phân chia vẻ đẹp của mọi người trên đời thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp bậc lại chia thành bốn hạng nhỏ: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Điều ít người biết là người sáng tạo ra cách phân loại này chính là cô nương đang đứng trước mặt.

Giọng nói của cô nương trong trẻo nhưng vẫn dịu dàng. Tóc đen mượt như nhung, khuôn mặt trắng trẻo như tuyết, mái tóc được búi cao gọn gàng. Nàng mặc một chiếc áo ngắn màu trắng ngà thêu hoa tinh xảo, dưới đó là một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, trông thật thanh thoát tinh khôi, như một áng mây hồng sau cơn mưa chưa từng nếm trải qua khó khăn ở nhân sinh.

Vẻ đẹp tự nhiên, khí chất trong trẻo.

Ôi chao, rõ ràng tiểu thư đã xinh đẹp như vậy rồi, cần gì phải phí công ngắm nghía những chàng trai kia chứ? Thiều Bạch say mê liếc nhìn tiểu thư một cái, không biết đã bao nhiêu lần thầm cảm thán trong lòng như vậy.

Thủ vệ Thiết Lam so với Thiều Bạch thì chững chạc hơn nhiều, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, vậy chúng ta vào thành?”

Hoa Vân Thường mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, vuốt nhẹ những bông liễu bay vào từ bên ngoài rèm nói: “Vào thành.”

Khắp nơi trong thành, những bông liễu nhẹ nhàng bay lên, thật là thời điểm tuyệt vời để trở về nhà.

Năm nay là năm Thái An thứ chín, cũng là năm thứ chín mà Vương gia Nhữ Xuyên Nhϊếp Chính, Hoa Vân Thường ngồi kiệu từ từ đi vào cửa thành, gió xuân thổi khắp mười dặm đường như một bức tranh tuyệt đẹp, hai bên đường hoa liễu như đang chào đón.

Bữa tiệc thưởng hương đang diễn ra sôi nổi.