Vừa thấy Thẩm Ninh trở về, lửa giận bị dồn nén cả ngày của Vương Ái Hoa lập tức bùng lên.
“Cô cái đồ con hoang, sao còn chưa chết quách ngoài đường đi, còn dám vác mặt về đây! Nói! Có phải cô câu kết với người ngoài đến ăn trộm nhà không?”
Thẩm Ninh cười lạnh, vẻ mặt chẳng còn chút sợ hãi như trước, giọng điệu nhàn nhạt xen lẫn châm chọc:
“Bà nói sao thì là vậy đi.”
Vẻ bình tĩnh của cô khiến Vương Ái Hoa đứng sững như bị điểm huyệt, cứ như nhìn thấy quỷ.
Vương Bảo Châu trợn tròn mắt, gào lên lao về phía cô:
“Cô nhận rồi đúng không? Cô dám nhận! Tôi biết ngay là cô! Cô cái đồ không biết xấu hổ, đồ ăn trộm! Mau trả lại hạt châu cho tôi! Cút khỏi nhà tôi ngay!”
“Bốp!”
Một tiếng giòn vang vang lên rõ mồn một.
Vương Bảo Châu bị tát lảo đảo, suýt nữa ngã nhào ra đất. Cô ta ôm nửa khuôn mặt nóng rát, không thể tin nổi nhìn Thẩm Ninh. Đây… đây thật sự là cô chị kế nhát gan trước kia sao?
Vương Ái Hoa ngây người một khắc, rồi trong mắt bùng lên cơn giận:
“Thẩm Ninh, cô điên rồi hả? Dám đánh con gái tôi! Để tôi xé xác cô ra!”
“Bốp!”
Lại một cái tát nữa.
Tiếng vang còn sắc bén hơn trước, như là lời tuyên bố, lại như một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thẩm Ninh hơi ngẩng mặt, mắt hạnh ánh lên tia trào phúng rõ rệt:
“Da mặt dày thật đấy, đánh đến mức tay tôi còn thấy đau.”
Cô xoa nhẹ cổ tay, mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn tối lại mấy phần:
“Hạt châu của cô? Thật nực cười! Hai mẹ con các người đúng là một ruột, không biết xấu hổ! Nói cho rõ ràng nhé, đó là hạt châu của tôi. Đây là nhà tôi, căn nhà này đứng tên tôi. Mỗi viên gạch, mỗi viên ngói ở đây đều mang họ Thẩm. Mọi thứ các người ăn, dùng, tiêu xài đều là tiền an ủi cha tôi để lại cho tôi. Trong nhà tôi mà dám vênh mặt mắng chửi, ai cho các người lá gan đó? Trước kia tôi ngu dại, yếu đuối, để các người ức hϊếp. Nhưng bây giờ không giống nữa rồi, những ngày tốt đẹp của các người, chấm hết từ đây! À đúng rồi, rảnh rỗi không lo mà tìm cái thằng con yêu quý kia đi, may ra còn kịp nhặt xác hắn ngoài đường nếu hắn chết bất đắc kỳ tử đâu đó!”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng từng từ đều âm u lạnh lẽo khiến sống lưng người ta phát lạnh.
Vương Bảo Châu bị dọa cho cứng đờ, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, đứng đờ ra như tượng. Cô ta mấp máy môi, run giọng nói:
“Cô… cô không phải Thẩm Ninh… tuyệt đối không phải! Cô là ai? Mau cút khỏi thân thể chị tôi!”
Vương Ái Hoa lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc, vẻ mặt dữ tợn. Trong cơn giận ngùn ngụt, bà ta không thèm quan tâm gì nữa, vung tay lao đến, hét lớn:
“Cô dám rủa chết con tôi? Cô… đồ tiện nhân này!”
Thẩm Ninh chẳng chút sợ hãi, xoay người né nhanh như cắt, khom người xuống ngồi xổm.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội nữa, nhưng lần này không phải do Thẩm Ninh đánh.
Vương Bảo Châu vừa ngẩng đầu lên đã lãnh trọn cú đánh oan nghiệt từ mẹ mình. Nửa khuôn mặt lập tức tê rần, tai ù đi, trời đất quay cuồng, ngã ngửa ra đất.
Thẩm Ninh bật cười, tấm tắc:
“Ái chà, ra tay ác thật đấy. Cái tát này không chừng làm hỏng cả màng nhĩ con gái bà rồi đấy.”
Cô quay sang nhìn Vương Bảo Châu đang ôm mặt, giọng châm chọc:
“Con gái lớn thế rồi mà vẫn đái dầm, giờ thêm cái tai hỏng nữa, sau này còn ai dám lấy về làm vợ đây?”
Cô cười nhẹ, nhưng câu nào câu nấy như dao đâm vào lòng mẹ con Vương thị. Còn Thẩm Ninh mặt không biến sắc, từng lời nói như thể đã đè nén từ kiếp trước, nay cuối cùng cũng có thể trả lại cả vốn lẫn lời.