Thẩm Ninh khẽ cười từ chối lời mời của Lý chủ nhiệm. Cô không muốn ở lại vì cô còn đang mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Vương Ái Hoa và Vương Bảo Châu sau khi biết chuyện.
Cuộc sống khổ cực dưới nông thôn, đói khát, lạnh lẽo, cô đã chịu đủ trong kiếp trước rồi. Giờ đây, cô có không gian, có tiền, tất nhiên không muốn chậm trễ nữa việc chuẩn bị vật tư là ưu tiên hàng đầu.
Từ xưởng dệt đi ra, Thẩm Ninh bắt xe buýt đến tận khu vực ngoại ô cách xa hơn mười cây số, rồi một mình lặng lẽ chui vào Cung Tiêu Xã. Cô không muốn gặp người quen, tránh phiền phức không cần thiết.
Thời điểm này, Cung Tiêu Xã giống như tiệm tạp hóa tổng hợp, cái gì cũng có, nhưng mỗi loại không nhiều. Vì đang trong giờ hành chính, khách cũng thưa thớt.
Thẩm Ninh không vội, đợi khách trước mua xong mới nhẹ giọng nói:
“Chào đồng chí, tôi muốn mua 30 cân gạo, 30 cân bột mì, một thùng dầu ăn, hai bộ áo bông lớn, hai chiếc chăn bông mười cân. Còn muốn mười cân đường đỏ, hai mươi cân đường trắng, mười cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, kẹo lạc, kẹo trái cây mỗi loại mười cân, hai mươi cân trứng gà, hai thùng sữa mạch nha, hai tấm chăn len Hồng Tháp Sơn, thêm hai chai rượu Lão Bạch Canh…”
Cô vừa dứt lời, người bán hàng đã tròn mắt nhìn:
“Nhiều vậy? Mấy món này cần phiếu gạo và cả sổ cung ứng dầu đấy.”
Thẩm Ninh gật đầu, rút từ trong túi ra sổ dầu và sổ phiếu của Vương Ái Hoa. Dù sao mẹ kế cô là công nhân dệt, mỗi tháng được phân phối tận 35 cân tiêu chuẩn.
Người bán hàng kiểm tra xong cười nói:
“Mua nhiều đồ sinh hoạt thế này, chắc chuẩn bị cưới chồng hả? Sao không thấy người đi cùng?”
Thẩm Ninh cũng biết mình mua hơi nhiều, nhân cơ hội bịa chuyện luôn:
“Đúng rồi, bạn trai tôi là bộ đội, tôi phải tự chuẩn bị. Nhà mới cái gì cũng chưa có, chỉ đành mua đầy đủ từng thứ…”
Người bán hàng gật đầu, cười thân thiện:
“Thế thì được rồi, chờ tôi đi lấy hàng cho cô. À, nhà cô có xa không? Tiệm có xe đẩy tay, đặt cọc hai đồng là có thể mượn về đẩy.”
Thẩm Ninh vui vẻ cảm ơn:
“Cảm ơn chị nhiều, tôi còn đang lo không biết làm sao chở về.”
Vừa nói, cô vừa lấy mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi đưa cho người bán hàng:
“Cái này tặng chị ăn, tôi mua hơi nhiều, thật phiền chị quá.”
Cô nói chuyện vừa ngọt ngào vừa lễ phép, lại xinh xắn đáng yêu, người bán hàng nhận kẹo cười tít mắt:
“Không có gì đâu, công việc của tôi mà. Cô cưới chồng cần chuẩn bị nhiều thứ cũng phải. Cô cứ xem thêm, khăn trải giường, vỏ chăn, ấm nước, chậu rửa, khăn mặt, kem dưỡng da, nước mắm, dầu mè…”
Thẩm Ninh mắt sáng rực, lập tức phát huy bản năng mua sắm bùng nổ. Nếu không phải sợ người khác nghi ngờ, cô thật sự muốn mua sạch cả cửa hàng.
Ngoài mấy thứ người bán hàng nhắc, cô còn mua thêm đồ hộp, trái cây, vài xấp vải thô và vải bông. Nhìn bộ đồ mình đang mặc, cô lại chỉ vào mấy bộ quần áo trên kệ, chọn luôn sáu bộ theo số đo của mình, cả đồ lót lẫn đồ ngoài.
Đến lúc tính tiền, người bán hàng run tay đếm tiền, riêng tiền mặt đã hết 262 đồng tám hào, chưa kể các loại phiếu định mức lẻ tẻ.
Thẩm Ninh đẩy xe ra một ngõ nhỏ vắng người, nhanh chóng cất toàn bộ hàng vào không gian, sau đó vòng qua mấy ngả đường mới yên tâm rời đi.
Trong lòng cô như được lấp đầy, nhẹ nhõm cực kỳ.
Nghĩ đến việc chính sách hiện giờ đã thoáng hơn rất nhiều, vài năm nữa quốc gia sẽ tổ chức lại kỳ thi đại học, thanh niên trí thức sẽ được trở về thành phố… Mà cô, có tiền có phiếu, chẳng cần dựa vào điểm công, cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Khi Thẩm Ninh trở về đến nhà họ Vương, trời đã tối đen như mực.
Còn chưa bước qua cổng viện, cô đã nghe thấy tiếng Vương Ái Hoa đang mắng chửi om sòm trong sân. Bà ta gào khản cả cổ, oán trách trong nhà nghèo xơ xác, bản thân phải cắn răng đến xưởng cầu xin mãi mới tạm ứng được ba tháng tiền lương, lại còn phải gom góp thêm ít đồ dùng thiết yếu để cả nhà không chết đói.
Con trai lớn xưa nay chẳng nên thân, còn cô con gái út thì lại được nuông chiều quá mức. Thẩm Ninh không có ở nhà, bao nhiêu việc lớn việc nhỏ đều đổ hết lên đầu Vương Ái Hoa. Vết thương trên người bà ta vẫn còn đau âm ỉ, nhưng so với nỗi bực dọc trong lòng thì chẳng đáng gì.
Từ lúc gả vào nhà họ Thẩm đến nay, lại còn được gắn cho cái danh “chính thất”, Vương Ái Hoa bao năm nay chưa từng rơi vào hoàn cảnh túng quẫn thế này.
Nhưng tên trộm chết tiệt kia đúng là ác độc đến cả cái nồi trong bếp cũng dỡ đi mất. Bây giờ mẹ con bà chỉ có thể ôm nhau ăn bánh bột bắp nguội ngắt chan với nước lã, vừa ăn vừa khóc ròng.
Vừa thấy Thẩm Ninh bước vào sân, bao nhiêu uất ức tích tụ cả ngày như được châm lửa, cơn giận bộc phát không thể kiềm chế nổi nữa…