Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 9.2

Vương Bảo Châu ù tai hoa mắt, chỉ thấy môi Thẩm Ninh mấp máy, nhưng không nghe rõ được một chữ. Cảm giác sợ hãi như có thứ gì vượt ra khỏi quỹ đạo thường thấy, như thể trước mắt không phải người, mà là “thứ gì đó bẩn thỉu”… Ánh mắt trợn tròn, đảo một vòng rồi ngất xỉu tại chỗ.

Vương Ái Hoa hốt hoảng, vội ôm lấy con gái, một trận ôm ấp kêu gào đầy hoảng loạn. Đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Thẩm Ninh, nghiến răng:

“Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

Thẩm Ninh cười lạnh, chậm rãi nói:

“Tôi muốn làm gì? Tôi có thể làm gì được chứ? Dì Vương, tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình thôi. Ngày kia là tôi phải xuống nông thôn rồi, vậy tôi hỏi bà trợ cấp thanh niên trí thức của tôi đâu? Tiền của tôi, phiếu của tôi đâu rồi?”

Vương Ái Hoa sững người, vội vàng tìm cách lấp liếʍ:

“Mắt cô mù à? Không thấy nhà bị trộm à? Tôi có cách nào khác đâu!”

Thẩm Ninh nhướng mày:

“Bị trộm mà trong nhà vẫn sắm được bao nhiêu thứ mới, bà không thấy lạ à? Chẳng phải bà vừa ứng trước được tiền lương sao? Không có tiền sao sắm nổi đống đồ kia? Tôi không đòi nhiều, tôi đi thay con gái bà xuống nông thôn chịu khổ, thì ít nhất cũng nên có chút sinh hoạt phí chứ. Cho tôi hai trăm, ngày kia tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi. Còn nếu không tôi sẽ đến đơn vị làm ầm lên, đến cả chỗ thanh niên trí thức cũng nháo. Chuyện tôi xuống nông thôn đã là chuyện không đổi được, nhưng nếu tôi gây ầm lên, chuyện Vương Bảo Châu trốn lao động, trốn cắm đội sẽ không giấu được nữa đâu…”

Câu nói bị bỏ lửng, nhưng ẩn chứa rõ ràng sự uy hϊếp sắc lẹm.

Vương Ái Hoa nhìn Thẩm Ninh lúc này mà run người. Cô gái từng yếu ớt, ngoan ngoãn giờ như biến thành một người khác, toàn thân lạnh lẽo như bị ác quỷ nhập xác:

“Cô rốt cuộc muốn thế nào?”

“Muốn hai trăm đồng.”

“Không thể nào!”

“Được thôi.”

Thẩm Ninh nhún vai, lộ ra nụ cười tà tà:

“Ngày mai tôi sẽ đến xưởng hỏi thăm thử, không biết bà còn giữ được công việc không?”

Câu nói vừa dứt, Vương Ái Hoa tức đến run lẩy bẩy:

“Cô… cô…”

Nhưng rất nhanh, bà ta lại đổi giọng, cố nặn ra vẻ mềm mỏng dỗ dành:

“Ninh Ninh à, nhà vừa bị trộm, chẳng còn gì. Bây giờ mà đòi hai trăm, chẳng phải ép dì phải chết sao?”

Thẩm Ninh ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ vô tội, giọng thản nhiên:

“Vậy bà cứ đi chết đi, tôi cũng đâu ngăn cản.”

Một câu dứt khoát như dao cứa thẳng vào lòng Vương Ái Hoa. Bà ta nghẹn lời, tức đến cứng họng, nhưng cố nén giận cười gượng tiếp tục vờ vịt:

“Thôi được rồi, đừng nói đùa nữa. Giờ muốn lấy hai trăm cũng không dễ đâu. Hôm nay tôi ứng trước được ba tháng lương, tổng cộng 126 đồng, mua đồ này nọ xong còn dư đúng 85 đồng.”

“Lấy ra!” Thẩm Ninh giơ tay, không chờ thêm một giây.

Vương Ái Hoa bị ép đến nỗi nghẹn họng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ninh, nhìn con gái đang nằm ngất lịm dưới đất, rồi lại nghĩ tới Vương Bảo Dân chưa rõ tung tích… Cuối cùng vẫn nuốt giận vào bụng.

Bà ta lôi từ trong túi áo ra 85 đồng tiền lẻ vẫn còn nóng hổi, run run đưa qua, đầu ngón tay trắng bệch vì siết chặt quá mức.

Thẩm Ninh hừ một tiếng:

“Nếu tiếc thì thôi.”

Sợ cô đổi ý, Vương Ái Hoa vội vàng nhét tiền vào tay cô, giọng đè thấp, rít qua kẽ răng:

“Sao lại tiếc chứ? Dù gì tôi cũng nuôi cô lớn. Tuy ngày thường có thiên vị Bảo Châu, nhưng cũng không đến mức tuyệt tình với cô. Lần này để cô xuống nông thôn cắm đội, chính là sắp xếp về gần quê ngoại tôi. Nhà bên đó cũng khá, tôi sẽ viết thư dặn họ chăm sóc cô đàng hoàng…”

Thẩm Ninh cười lạnh, ánh mắt thoáng qua tia sáng âm u:

“Thế thì tôi phải cảm ơn dì Vương trước rồi.”