Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 5.2

Thẩm Ninh tỉnh lại khi trời đã sang buổi sáng hôm sau.

Bốn phía tràn ngập mùi nước sát trùng nồng nặc. Trên trán cô đã được băng bó cẩn thận, tay còn đang truyền glucose.

Một y tá trẻ bên cạnh vừa nhìn thấy cô mở mắt liền tiến lại gần, ánh mắt đầy thương cảm, nhẹ nhàng an ủi: “Còn thấy choáng đầu không? Có chỗ nào không thoải mái không? Uống chút cháo đi cho ấm bụng.”

Thẩm Ninh theo bản năng định từ chối, nhưng y tá đã đưa hộp cháo ấm áp tới trước mặt cô. Cảm giác ấm nóng bất ngờ khiến cô sững người.

Kiếp trước từng chịu bao tổn thương khiến cô gần như mất đi khả năng tiếp xúc tin tưởng người lạ, nhưng cuối cùng vẫn lễ phép nhẹ giọng: “Cảm ơn.”

Cô y tá nở nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn gì chứ, cháo này không phải tôi mua đâu, là đồng chí cảnh sát đưa cô đến mua đó. Anh ấy nhìn hơi dữ một chút thôi, chứ thật ra cũng tốt lắm. À đúng rồi, tiền viện phí cũng đã thanh toán rồi. Cô nghỉ ngơi một lát, đợi truyền xong chai dịch là có thể xuất viện về nhà. Vết thương trên đầu đã được xử lý, có thể sẽ để lại sẹo, mấy ngày tới nhớ đừng để dính nước đấy nhé.”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Hai cảnh sát bước vào, chào hỏi đơn giản rồi mở sổ ghi chép, bắt đầu tiến hành thẩm vấn theo trình tự: “Đêm hôm trước, cô có nghe thấy động tĩnh gì lạ không? Hoặc thấy người nào khả nghi?”

Thẩm Ninh cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Không có… Tôi bị thương nặng, bị nhốt trong phòng chứa đồ, lại không được ăn uống gì. Lúc đó hôn mê gần như cả ngày, hoàn toàn không biết trong nhà bị trộm, là hàng xóm phát hiện ra tôi trước.”

“Vậy thương tích trên người cô là do đâu?”

“Mẹ kế và em gái đánh.”

“Vì sao họ đánh cô?”

“Vì… họ muốn để Vương Bảo Châu thay tôi làm công việc kế toán ở xưởng dệt, còn muốn đẩy tôi xuống nông thôn. Tôi không chịu, nên họ nổi giận…”

“Vậy cô có quan hệ gì với Vương Bảo Dân không?”

“…”

Cảnh sát tiếp tục hỏi thêm vài câu theo thủ tục, nhưng không thu được thông tin gì đặc biệt. Một lát sau, họ đứng dậy chào, rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Ninh cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm trạng lập tức thoải mái hơn hẳn.

Nhìn dáng vẻ, lần này cô đã chính thức rửa sạch mọi nghi ngờ.

Nghĩ đến trong không gian hiện giờ còn chứa đầy gia sản, bảy ngàn mấy đồng tiền mặt, trong thời đại này đã là một con số lớn đủ để cô sống yên ổn sung túc suốt những năm tới.

Nhưng hiện tại… cô còn một việc quan trọng hơn cần phải làm.

Ngày cô phải xuống nông thôn không còn xa nữa.

Trước khi rời đi, cô nhất định phải để lại cho nhà họ Vương một phen “kinh hỉ” mới được…

Thẩm Ninh cầm theo sổ hộ khẩu nhà họ Vương, đi thẳng đến phòng làm việc của Ban phụ trách thanh niên trí thức.

“Vương Bảo Châu đúng không? Cô bé này không tồi, rất có giác ngộ đấy.”

Cán bộ tiếp nhận vừa xem sổ hộ khẩu vừa lắc đầu thở dài, nói với giọng đầy ẩn ý: “Bây giờ nhiều thanh niên, rõ ràng có sức vóc, lại không chịu đi lên núi xuống làng chịu khổ xây dựng đất nước. Tình nguyện làm dân lang thang, thất nghiệp trong thành phố, lêu lổng vô ích, mà không chịu hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia.”

Thẩm Ninh mỉm cười ngọt ngào, không hề cảm thấy vị cán bộ này dài dòng, ngược lại còn liên tục gật đầu phụ họa, tỏ vẻ rất tán đồng: “Ngài nói rất đúng ạ. Tôi chính là vì hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia mà tự nguyện đăng ký xuống nông thôn. Chỉ là mẹ tôi vẫn không yên tâm. Nông thôn điều kiện kham khổ, tôi lại là con gái, ra ngoài cũng chẳng có ai chăm lo…”

Chủ nhiệm phụ trách thanh niên trí thức cau mày, nhìn cô gái gầy gò trước mặt, đầu còn băng vết thương, liền thở dài: “Vậy thì cô xem qua danh sách này đi, nếu có thân thích sống gần khu vực nào thì tôi sẽ ưu tiên sắp xếp. Có người quen bên cạnh cũng đỡ bơ vơ, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thẩm Ninh lập tức cảm ơn rối rít: “Cảm ơn ngài, ngài thật là người tốt! Lúc nào cũng nghĩ đến người dân như chúng tôi…”

Một tràng khen ngợi khiến vị cán bộ cảm thấy cực kỳ hài lòng. Ánh mắt nhìn Thẩm Ninh cũng trở nên dịu dàng, đầy thiện cảm.

Thẩm Ninh rũ mắt, nhanh chóng lướt qua danh sách. Rất nhanh, cô tìm thấy cái tên như ác mộng trong kiếp trước: “Hắc tỉnh, Hắc Hà, Hồng Kỳ công xã.”

Ngón tay cô khẽ điểm vào mục ấy.

Chỉ trong chốc lát, cô đã lặng lẽ đăng ký điểm đến mới cho Vương Bảo Châu.

Dù sao thì Vương Ái Hoa cũng đã nhận 300 đồng tiền sính lễ của người ta, chẳng lẽ còn để người ta tiền mất tật mang sao?

Cô cũng tiện tay lĩnh luôn 60 đồng trợ cấp xuống nông thôn, thêm cả phiếu lương thực và phiếu thịt dùng trên toàn quốc. Tâm trạng thoải mái, miệng cười tươi rói rời khỏi văn phòng.

Nghĩ đến nhà họ Vương giờ chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, trong lòng cô càng thêm sảng khoái chưa từng có.

Khi đi ngang quán cơm quốc doanh, cô không hề do dự mà bước vào. Lúc này chưa đến giờ ăn, quán vẫn còn vắng khách.

Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt khiến Thẩm Ninh không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cô nhìn lên bảng đen ghi thực đơn, lễ phép nói với người phục vụ đang đứng sau quầy: “Chào đồng chí, cho tôi một bát mì bò, thêm hai chiếc bánh bao nhân thịt.”

Người phục vụ liếc cô một cái rồi trợn trắng mắt.

Thấy cô mặc bộ đồ cũ kỹ rộng thùng thình, cổ tay còn chắp vá lỗ chỗ, liền hừ lạnh một tiếng, xua tay đuổi: “Cút! Cút ra ngoài! Nơi này không phải chỗ cho loại nhà quê như cô vào ăn đâu!”