Thẩm Ninh vừa nghe giọng nói lạnh lùng kia vang lên bên tai, hai mắt lập tức đảo trắng, ý thức lập tức rút lui vào không gian, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất như mất hết khí lực.
Suốt một đêm vất vả, vừa đánh người, vừa dọn đồ, lại còn phải diễn kịch trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Ninh cũng đã mệt đến rã rời.
Bên ngoài dù có long trời lở đất, gà bay chó sủa, thì cô cũng chẳng quan tâm giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon trong không gian yên tĩnh kia.
Còn việc cảnh sát điều tra phá án?
Liên quan gì đến cô chứ?
Từ xưa đến nay, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có chứng cứ.
Cho dù mấy cảnh sát kia có nghi ngờ, không có bằng chứng thì cũng chẳng làm gì được cô.
Còn hai mẹ con nhà họ Vương?
Một người là mẹ kế độc ác hành hạ con riêng, người còn lại là em kế mặt người dạ thú cướp đồ mưu lợi, hai người này dù có kêu gào ra sao, thì mấy ai chịu tin?
Lúc này bên ngoài, Thẩm Ninh ngất xỉu trên mặt đất, gầy yếu đến mức khiến người nhìn không đành lòng. Cố Sao Hôm nhìn cô, ánh mắt nhíu lại.
Làn da lộ ra ngoài của cô loang lổ đầy vết bầm tím không phải vết ngã, cũng không giống bị cào xước rõ ràng là dấu vết bị đánh đập.
Vừa nãy những lời xì xầm từ hàng xóm hắn đều nghe thấy mồn một.
Bất kể vụ mất trộm này có liên quan đến cô hay không, một người mẹ kế đánh đập con riêng tàn nhẫn như vậy đã là vi phạm pháp luật.
Vương Ái Hoa cũng nhìn ra được vẻ nghiêm khắc trong ánh mắt của đám cảnh sát, đặc biệt là Cố Sao Hôm, liền vội vàng lao lên, nước mắt nước mũi tèm lem, lải nhải không ngừng, hết lần này tới lần khác đổ tội cho Thẩm Ninh, gào lên rằng cô là “kẻ trộm trong nhà”, “có thù nên trả oán”.
Cố Sao Hôm sắc mặt lạnh như băng, mang theo khí thế không tức giận mà vẫn khiến người khác khϊếp sợ, trầm giọng quát: “Những điều bà nói có chứng cứ không? Bà nghi ngờ cô ấy là trộm, nhưng chẳng đưa ra được bất kỳ bằng chứng gì cụ thể. Trong khi đó, những vết thương trên người cô ấy lại là sự thật rõ rành rành. Theo luật pháp của nước ta, hành vi đánh mắng con cái, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo tội danh ngược đãi mức độ cao, thậm chí phải chịu phán hình sự.”
Vương Ái Hoa cứng người lại, ánh mắt nhìn Thẩm Ninh đang nằm trong lòng Cố Sao Hôm càng thêm giận sôi máu. Bà ta giơ tay lên định lao tới đánh Thẩm Ninh một cái cho hả giận.
Cố Sao Hôm nghiêng người tránh đi, khiến cú đánh của bà ta đập thẳng vào lưng hắn.
“Làm gì đấy? Làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đánh người trước mặt cảnh sát! Tưởng chúng tôi là bày biện trang trí chắc?”
Một cảnh sát bên cạnh lập tức bước lên khống chế bà ta.
Nhưng Vương Ái Hoa lúc này đã như phát điên, vừa giãy vừa hét lớn: “Các người không đi bắt cái lũ trộm trời đánh kia, không tìm lại tài sản cho nhà tôi, lại đi chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt này sao? Tôi đánh nó thì sao? Tôi là mẹ kế của Thẩm Ninh, mẹ kế cũng là mẹ! Mẹ đánh con vài cái thì đã làm sao?”
Cố Sao Hôm lạnh lùng liếc bà ta một cái, giọng nói trầm thấp mà mang đầy áp lực: “Người bà vừa đánh là tôi. Hành vi bị nghi ngờ có liên quan đến việc tấn công cảnh sát khi thi hành nhiệm vụ, nếu tình tiết nghiêm trọng, chúng tôi có quyền đưa bà về trụ sở để điều tra.”
Một bên, Vương Bảo Châu như bị dội nước lạnh, mặt mũi choáng váng, cuống quýt lên tiếng: “Không… không phải như vậy đâu, cảnh sát đồng chí… Đều là hiểu lầm cả! Nhà tôi bị trộm sạch, mẹ tôi chỉ vì quá lo lắng mới nói năng bậy bạ thôi. Bây giờ vẫn nên lấy việc điều tra vụ trộm làm chính ạ. Nhà tôi tuyệt đối không có ngược đãi Thẩm Ninh, nếu các anh không tin, cứ đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng cũng được…”
Vừa nói, ánh mắt cô ta liếc Thẩm Ninh một cái đầy cảnh cáo, như muốn dằn mặt cô không được nói linh tinh.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh sát khác bước đến bên cạnh Cố Sao Hôm, ghé tai nói mấy câu. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt nặng nề, cúi đầu liếc nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình.
“Trước tiên tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Những việc còn lại giao cho các anh xử lý.”