Thẩm Ninh luống cuống lau sạch nước mắt trên mặt, ánh mắt quét một vòng khắp căn phòng tạp vật. Rất nhanh, cô tìm được một món vũ khí thuận tay là một cây chày gỗ dùng để giặt quần áo, cũ kỹ nhưng chắc chắn.
Cô nhớ rất rõ, Vương Bảo Châu có thói quen hay đi tiểu đêm.
Thẩm Ninh lặng lẽ ẩn mình trong sân, núp dưới bóng cây, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, nhưng sâu trong đó lại ánh lên vẻ tàn nhẫn, như thể đang nóng lòng muốn thử, muốn trả lại tất cả những gì mình từng phải chịu đựng.
Quả nhiên, chưa đến một giờ sau, cánh cửa phòng bên cạnh khẽ mở ra.
Vương Bảo Châu lảo đảo bước ra, dụi mắt lẩm bẩm, không phòng bị chút nào, bước về phía hố xí ở góc sân.
Ánh mắt Thẩm Ninh lập tức sáng lên, giống như một lệ quỷ đang chờ thời.
Cô lặng lẽ bước đến, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vung cao cây chày giặt quần áo không chút do dự, giáng mạnh xuống gáy Vương Bảo Châu!
“Phập!”
Vương Bảo Châu còn chưa kịp mở to mắt, cũng chưa kịp kêu lấy một tiếng, cả người đã mềm oặt, ngã xuống đất bất tỉnh.
Thẩm Ninh thở hổn hển, trong lòng trào dâng một cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến run rẩy.
Cô ngồi xổm xuống, nhanh chóng đưa tay gỡ sợi dây chuyền có viên ngọc trai trắng ở cổ Vương Bảo Châu, nắm chặt trong lòng bàn tay. Lúc này, cô mới cảm thấy tất cả là thật, thật sự là mình đã đoạt lại được món đồ đó.
Cô hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định nhịp thở và cơn xúc động trong lòng.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Thẩm Ninh cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ vô tội kia, gương mặt từng được người đời ca ngợi là hiền lành, thuần khiết…
Buồn cười làm sao.
Một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, lại là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho sự giả dối và tàn nhẫn bên trong.
Vương Bảo Châu chỉ nhỏ hơn cô hai tháng, sinh ra lại xinh đẹp rạng rỡ như ngọc như ngà.
Trong khu tập thể công nhân viên chức, không ít người đem dáng vẻ yếu ớt, rụt rè nhát gan của Thẩm Ninh so sánh với tính cách hoạt bát, rộng rãi, tươi sáng của Vương Bảo Châu.
Câu mà cô thường xuyên nghe nhất từ miệng các cụ già chính là: “Con bé Bảo Châu ấy, vừa nhìn đã biết là có phúc khí.”
“Ha hả…”
Thẩm Ninh đứng dậy, liếc nhìn Vương Bảo Châu lúc này quần hoa đã bị nướ© ŧıểυ làm ướt, khẽ cười một tiếng đầy mỉa mai.
Sau đó, không chút do dự tát cho cô ta hai cái thật mạnh. Khuôn mặt mịn màng trắng trẻo lập tức sưng vù.
“Phúc khí à? Vương Bảo Châu, phúc khí của cô… còn ở phía sau kia kìa.”
Nói xong, cô không chần chừ thêm giây nào, nhanh chóng trèo qua cửa sổ gỗ mục nát trở lại phòng tạp vật.
Chỉ còn lại Vương Bảo Châu nằm co quắp giữa sân, người ướt sũng, trơ trọi không ai hay biết.
Thẩm Ninh đặt cây chày gỗ dùng để gây án xuống, siết chặt viên ngọc châu vừa giành lại được. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt lòng bàn tay đã dính máu của cô.
Dưới ánh trăng, viên ngọc trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh, rồi bất ngờ hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt, bay thẳng vào l*иg ngực cô và biến mất.
Thẩm Ninh còn chưa kịp kinh ngạc, ý thức đã bị hút sạch.
Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang đứng trước một tiểu viện.
Đây là… thế giới bên trong viên ngọc châu sao?
Thẩm Ninh trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi. Trái lại, trong không khí mờ nhạt này, cô lại sinh ra cảm giác thân thuộc và ấm áp lạ kỳ. Cô đánh liều bước vào tiểu viện.
Trong viện chỉ có hai gian phòng, bên trong trống trải, không một bóng người. Ngoài một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy thì chẳng còn gì khác.
Thẩm Ninh hơi bất ngờ, cũng có chút tiếc nuối. Cảm xúc chuyển biến rất nhanh. Giờ phút này mệt mỏi đã dâng đến cực điểm, cô nghĩ, ít ra cũng nên có một cái đệm nghỉ tạm một lát thì tốt biết mấy.
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, ngay tức khắc trong sân hiện ra một chiếc đệm rách cũ kỹ chính là cái đệm trong phòng tạp vật kia!
Thẩm Ninh ngây người.
Trong khoảnh khắc, như có tia sáng vụt qua đầu, cô vội chuyển ý nghĩ, quả nhiên cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, cô đã quay về phòng tạp vật lúc ban đầu.
Cúi mắt nhìn xuống, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vài món đồ bên cạnh. Quả nhiên, chỉ cần cô tập trung ý niệm, tất cả vật phẩm đều có thể được đưa vào không gian kia. Thử vài lần, chỉ cần cô vừa nghĩ, liền có thể tự do ra vào không gian ấy.
Trong đáy mắt Thẩm Ninh lập tức ánh lên sự mừng rỡ như điên.