Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 1.2

Ý thức của Thẩm Ninh mờ dần. Cô chỉ còn thấy cảnh thân thể mình bị vứt bỏ giữa rừng, máu me bê bết, sau đó bị đàn chó hoang tranh nhau gặm xé.

Linh hồn cô rời khỏi xác, phiêu đãng giữa nhân gian, vô hình vô ảnh, không ai hay biết.

Cô tận mắt chứng kiến sau khi mình chết, Tôn Miêu lại đi bôi nhọ thanh danh mình khắp nơi.

Cô ta kể với những thanh niên trí thức khác rằng: “Thẩm Ninh vốn chẳng chịu nổi khổ cực, vì muốn trốn lao động nên mới tự nguyện ở lại làm vợ Vương mặt rỗ. Sau đó lại không cam chịu cô đơn, chạy theo đàn ông trong thôn, cuối cùng bỏ trốn với trai lạ…”

Vậy mà chính cô ta Tôn Miêu vài năm sau lại gả cho đội trưởng đại đội, sinh được một cặp long phụng, làm ăn phất lên như diều gặp gió, cuộc sống viên mãn khiến ai cũng phải ghen tị.

Mẹ kế Vương Ái Hoa cùng gia đình bà ta thì chiếm trắng căn nhà cha để lại cho Thẩm Ninh, đẩy cô em gái kế thế chỗ chị, vào thành phố làm việc, được trọng dụng, nổi bật như sao sáng giữa trời.

Nghe nói lúc biết tin Thẩm Ninh mất tích, Vương Ái Hoa chỉ rơi vài giọt nước mắt cá sấu rồi nhanh chóng được mọi người vây quanh an ủi, chẳng mấy chốc đã quay lại cuộc sống vui vẻ như chưa từng có ai tên Thẩm Ninh trên đời này.

Ha… Ha ha ha…

Thẩm Ninh bật cười giữa gió lạnh lẽo, linh hồn như đang khóc.

Thế giới này thật quá nực cười. Cô là người luôn giữ khuôn phép, chăm chỉ, tử tế lại bị vu oan thành một da^ʍ phụ rẻ tiền, chết trong tủi nhục, thân xác bị chó hoang phanh thây, không mồ không mả.

Còn kẻ tâm địa rắn rết, mẹ kế giả hiền, thì lại được tôn vinh là hiền lành, đức hạnh, sống sung túc đủ đầy. Một bụng thủ đoạn, gian xảo mưu mô, bước lên xác người khác để đổi lấy vinh hoa…

Kẻ đó lại chính là cô em gái kế – Vương Bảo Châu.

Cô ta nhẫn tâm giẫm nát Thẩm Ninh dưới chân để trèo cao, cuối cùng được gả vào nhà quyền thế, cả đời ăn sung mặc sướиɠ, không biết đến hai chữ “đau khổ”.

Tên anh họ đốn mạt thì dựa vào số tiền sính lễ từ việc bán cô để đánh cược, tính kế cả anh em ruột, buôn bán chợ đen phát tài, cuối cùng trở thành đại hộ giàu nhất vùng.

Thẩm Ninh chết không nhắm mắt.

Cô hận… Hận những kẻ nhà họ Vương hiểm độc máu lạnh.

Hận Tôn Miêu vong ân bội nghĩa, dùng danh nghĩa bạn bè để hãm hại mình.

Nhưng hơn tất thảy… cô hận chính mình. Hận mình mù quáng, dại khờ, tin nhầm người, nhận sài lang làm người thân.

Giữa màn đêm lạnh buốt, linh hồn cô khóc bằng máu, chỉ ước mình có thể hóa thành lệ quỷ, uống máu lột da những kẻ đã đẩy cô vào địa ngục.

Ngay khoảnh khắc đó…

Sấm sét nổ tung giữa trời quang, dị biến xuất hiện.

Nỗi căm hận ngút trời hóa thành thực thể, oán khí dày đặc bốc lên như ngọn lửa đen cuộn trào. Một luồng sức mạnh dữ dội như bạo tạc dội thẳng vào linh hồn cô.

Thẩm Ninh gào lên một tiếng xé lòng, ánh mắt đỏ ngầu như lửa máu, lao thẳng về phía Vương Bảo Châu người đang cười nói trong sân nhà mình giữa ban ngày rực nắng.

“A a a a a!”

Vương Bảo Châu bỗng hét lên thảm thiết, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. Cả người cứng đờ như hóa đá, đứng chết lặng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Một bóng trắng nhòe lao tới, tay hóa thành móng vuốt lạnh toát, giống như móc ra từ đống xương trắng khô. Thẩm Ninh lao thẳng tới, nhắm ngay ngực cô ta mà móc tim!

Đôi mắt Thẩm Ninh ánh lên vẻ điên dại, tàn khốc và khoái trá.

Chỉ một chút nữa thôi… chỉ một chút nữa là cô có thể lôi ra trái tim thối rữa kia, bóp nát nó…

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, chiếc vòng ngọc màu trắng trên cổ Vương Bảo Châu bất ngờ lóe sáng, một tia kim quang xẹt qua như sét trời.

“Ầm!”

Ánh sáng ấy như một bức tường vô hình đâm thẳng vào hồn phách Thẩm Ninh, khiến cô cứng đờ giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.

Chỉ còn một chút nữa thôi… là có thể xé xác kẻ phản bội…

Thế mà…

Thẩm Ninh gào lên giận dữ, tiếng hét sắc như dao cắt xuyên thấu bầu trời, vang vọng khắp núi rừng.

Nhưng ánh sáng vàng kia quá chói mắt, quá nóng rực, như muốn thiêu sạch mọi oán niệm, mọi tàn độc, mọi vết nhơ còn sót lại trên linh hồn cô.

Ánh sáng ấy cuộn tròn, hóa thành vòng lửa bao lấy cô, từng tấc một đốt cháy, thanh tẩy, ép linh hồn Thẩm Ninh lùi dần, tan rã…

Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, Thẩm Ninh đột ngột choàng tỉnh.

Cô còn sống?

Cô không chết ư? Không tan hồn, không tiêu phách? Không bị đốt thành tro bụi giữa ánh sáng thiêu đốt kia?

Cảm xúc cuộn trào dữ dội khiến cả người cô run lên không kiểm soát nổi. Bàn tay run rẩy sờ soạng khắp cơ thể. Những vết bỏng loang lổ, vết thương chi chít từng dày đặc trên người kiếp trước giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Đôi chân từng bị Vương mặt rỗ đánh gãy đến tàn phế, giờ duỗi thẳng thon dài, có thể cử động linh hoạt như chưa từng chịu tổn thương.

Chỉ còn vài vết bầm xanh tím không đáng kể, trên trán tuy rách một đường, đau nhói từng hồi… nhưng với Thẩm Ninh lúc này, chẳng là gì cả.

Cô hít vào một hơi, lúc này mới chậm rãi đưa mắt nhìn quanh.

Không có giường, không có chăn, thậm chí chẳng có nổi một tấm nệm lành lặn. Chỉ có một đống rơm rạ và vài sợi bông cũ nát vứt tạm trong căn phòng tạp vật chật hẹp.

Ánh trăng bạc lạnh xuyên qua khung cửa gỗ mục nát, rọi xuống người cô, khiến bóng cô dài ngoằng dưới sàn.

Lặng im vài giây, nước mắt cô rơi ào ạt.

Cô cắn chặt mu bàn tay để không bật thành tiếng. Nỗi bi thương, uất nghẹn và hận thù như dòng nước xiết cuốn lấy linh hồn cô, khiến cô run rẩy không ngừng.

Ông trời có mắt…

Ông trời thật sự có mắt!

Đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa.

Nghẹn ngào ngước mắt nhìn lên vách tường đầy vết nứt, tờ lịch rách rưới kia như đâm thẳng vào tim cô.

Ngày 5 tháng 9 năm 1975.

Chính là hôm nay ngày mẹ kế cô, Vương Ái Hoa, âm thầm thay cô ghi danh xuống nông thôn, ép cô rời khỏi thành phố. Cô phản kháng, liền bị đánh đập tàn nhẫn rồi bị nhốt trong căn phòng tạp vật này, mặc kệ sống chết.

Kiếp trước… từ hôm nay, cuộc đời cô bắt đầu trượt dốc thảm hại.

Nhưng giờ thì khác. Cô đã quay lại. Quay lại đúng vào thời điểm mấu chốt.

Đôi mắt Thẩm Ninh tối lại, ánh lên tia sáng băng lãnh và sắc bén như dao cạo. Cô siết chặt hai tay, trong lòng cuộn trào quyết tâm như lửa thiêu.

Sống lại một đời, cô muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Từng người từng kẻ đã khinh thường cô, phản bội cô, giẫm đạp cô…

Cô sẽ khiến bọn họ phải trả giá. Không còn đường lùi.