Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 1.1

“Tiện nhân, tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi! Bị tôi đánh đến thảm như vậy mà còn dám bỏ trốn hả!”

Thẩm Ninh bị kéo giật ngược lại, tóc tai rối bù, mái tóc dài đã khô khốc vàng xơ bị túm chặt đến đau điếng.

Cô run rẩy, ánh mắt hoảng loạn cầu xin: “Làm ơn tha cho tôi, chỉ cần anh thả tôi về, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được. Gia đình tôi sẽ trả, thật sự sẽ trả hết…”

Gã đàn ông mặt rỗ cười sằng sặc, hơi thở hôi thối phả thẳng vào mặt cô, bàn tay thô ráp siết chặt tóc cô như muốn giật tung cả da đầu.

“Haha… ngu ngốc! Cô đúng là ngu đến đáng thương! Bị người ta bán rồi còn ngoan ngoãn ngồi đó đếm tiền hộ bọn họ!”

“Cô tưởng tôi dám tùy tiện động vào đám thanh niên trí thức như tụi cô hả? Tôi còn chưa muốn chết đâu.”

Gã đàn ông mặt rỗ nhe răng cười, giọng nói mang theo vẻ đắc ý và mùi tanh hôi khó chịu. Hắn túm chặt lấy mái tóc dài khô cháy của Thẩm Ninh, lôi giật về phía sau như kéo một bao tải rách nát.

“Bây giờ thì nói thẳng cho cô biết chính cái bà mẹ kế tốt đẹp của cô, Vương Ái Hoa, đã đem cô bán cho tôi đấy. Chậc chậc… giá cũng không rẻ đâu nhé, những ba trăm đồng tiền sính lễ!”

Hắn cười hềnh hệch, ánh mắt dơ bẩn nhìn từ trên xuống dưới người cô: “Đúng là hiếm có. Con dâu nhà ai mà có giá cao thế? Nếu không phải cô trông được mắt, lại có chút văn hóa, tôi cũng chẳng chi từng ấy tiền đâu.”

“Chậc chậc… Tiếc thật. Có sắc, có chữ nghĩa lại là kẻ ngu ngốc! Bị bán đi còn trông mong bà mẹ kế tới cứu. Đúng là ngu đến mức đáng thương!”

Từng lời như từng nhát dao. Thẩm Ninh đau đến mức cả da đầu cũng như muốn bung ra, khóe môi đã nứt toác vì bị đánh, máu ròng ròng chảy xuống cằm, nửa khuôn mặt sưng phù, gần như không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

Tai cô ù đi, mọi âm thanh như bị bóp nghẹt. Trong đầu chỉ còn văng vẳng hai chữ: Sính lễ?

Cô mở to mắt, gần như hét lên: “Tiền sính lễ? Anh nói nhảm cái gì vậy? Tôi là thanh niên trí thức được đưa về nông thôn học tập! Các người… các người lừa bán phụ nữ, đây là tội hình sự đấy!”

“Bốp!”

Một cú tát trời giáng khiến cô ngã sấp xuống sàn. Lưng đập mạnh vào chân bàn, gáy bị va vào mép gỗ bật máu. Máu đỏ sẫm trào ra, thấm ướt cả cổ áo. Toàn thân cô run bần bật, tay chân tê liệt như mất hết cảm giác. Mọi thứ chìm trong một màn đen tuyệt vọng.

Nhưng giữa cơn choáng váng, cô vẫn nhớ đến mẩu giấy cầu cứu mình từng lén gửi ra ngoài. Trong l*иg ngực khẽ lóe lên tia hy vọng. Tôn Miêu nhất định sẽ đến… nhất định sẽ cứu cô!

Gã đàn ông đạp lên ngực cô, giọng gằn từng chữ: “Đồ tiện nhân! Tôi vừa mới chơi cô một lần đã dám đi tố cáo? Dám viết thư cầu cứu à?”

Hắn giận dữ quát lên, rồi bật cười khinh miệt: “Hừ! Tôi biết ngay cô là cái loại khó dạy mà! Ngay từ đầu đã xem thường tôi, coi tôi không ra gì! Để xem hôm nay tôi có đánh chết cô không!”

Gã cúi sát vào cô, giọng đắc thắng: “Cho cô biết luôn nhé những bức thư cô viết cầu cứu, cái cô Tôn Miêu ở điểm thanh niên trí thức ấy đã đưa hết cho tôi rồi! Lần trước cô định lén trốn, cũng là cô ta nói lộ tuyến cho tôi biết đấy. Nếu không nhờ cô ta, cô thật sự đã chạy thoát rồi!”

“Cái gì?”

Cả người Thẩm Ninh cứng đờ. Trong mắt cô hiện lên sự hoang mang tột độ, rồi rất nhanh biến thành cơn phẫn nộ ngùn ngụt.

Cô như phát điên, vừa khóc vừa cười, run giọng lặp lại: “Là… là Tôn Miêu? Lại là cô ta? Sao lại có thể? Vì sao lại đối xử với tôi như thế?”

Gã mặt rỗ bị vẻ mặt méo mó, điên dại của cô dọa đến khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng nổi điên.

Hắn đạp thẳng vào ngực cô một cú, sau đó nhào lên như thú dữ, đấm liên tục xuống người cô như trút mọi sự bạo tàn.

Một quyền… lại một quyền…

Máu bắn tung tóe.

Thân thể mảnh mai của Thẩm Ninh nằm bất động, đầy máu và không còn một hơi thở nào.

Lúc ấy, mẹ gã là bà Vương Mẫu nghe động lao vào, hét ầm lên: “Ai dô trời ơi! Con ơi là con! Sao đánh chết cô ta rồi à?”

Bà ta vỗ đùi tru tréo, vẻ mặt đau đớn chẳng phải vì nạn nhân, mà vì tiền: “Cô ta còn giá ba trăm đồng đấy! Con nói xem, chưa kịp cho mẹ cháu thì con đã đánh chết! Nếu chuyện này để biểu cô con biết thì… thì làm sao bây giờ hả con ơi!”

“Đừng làm bộ đáng thương. Chết thì chết thôi.”

Gã đàn ông mặt rỗ cười gằn, đá vào xác Thẩm Ninh một cái, như thể đó chỉ là một món đồ bỏ đi. “Cô ta chết như thế là đáng đời. Mụ đàn bà độc ác Vương Ái Hoa kia còn mong con gϊếŧ cô ta sớm chút nữa là khác! Đừng tưởng con không biết trong bụng bà ta đang tính gì.”

Hắn khạc nhổ xuống đất, khinh miệt nói tiếp: “Mà nói thật, con nhỏ đó cũng không phải dạng vừa. Về đây mới hai tháng, ngày nào cũng tìm cách báo công an, hoặc âm mưu gϊếŧ cả nhà mình. Con làm vậy cũng chỉ là… tự vệ thôi!”

“Yên tâm đi, đợi trời tối, con tròng bao tải vác cô ta lên núi sâu. Một đêm thôi là chó hoang ăn sạch, đến mảnh xương cũng chẳng còn. Vĩnh viễn không ai tìm được.”