Không ngờ di vật mà mẹ để lại cho cô lại chính là một không gian thần kỳ và trân quý như vậy!
Nghĩ đến kiếp trước, Vương Bảo Châu từng có rất nhiều điều kỳ lạ, không thể giải thích nổi giờ thì tất cả đều rõ ràng rồi.
Thẩm Ninh không nhịn được bật cười lạnh: “Hay lắm… hay lắm… Cướp cơ duyên của tôi, giành lấy bảo vật của tôi, bảo sao kiếp trước dồn hết tâm cơ chỉ để gϊếŧ cho bằng được tôi…”
Ánh mắt cô tối sầm lại, tràn ngập sát khí.
“Vương Bảo Châu, món nợ máu giữa chúng ta… từ giờ lại thêm một trang mới!”
Ngón tay cô khẽ vuốt ngực, nơi viên ngọc châu vừa dung nhập vào thân thể vẫn còn ấm nóng. Đôi mắt giống như mèo nhỏ sáng rực trong đêm, lóe lên ánh tinh quang. Ý nghĩ mới lập tức nảy sinh.
Có bảo vật quý giá như vậy trong tay, sao có thể để phí phạm?
Cô siết chặt cây chày gỗ trong tay, xoay người bước thẳng về phía phòng của mẹ kế…
“Phanh!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, cây chày gỗ giáng mạnh xuống khiến cả phòng rung lên.
Vương Ái Hoa đang ngủ say, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị một gậy hung hăng đập thẳng xuống người. Cơn đau dữ dội khiến bà ta lập tức bừng tỉnh giữa cơn mộng mị. Vừa kêu thảm lên một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mặt, cây chày đã lại vung lên, đánh tiếp xuống không chút lưu tình.
Chẳng mấy chốc, cả người Vương Ái Hoa mềm oặt, ngất lịm đi vì đau.
Dưới ánh trăng lạnh, Thẩm Ninh siết chặt cây chày gỗ trong tay, toàn thân khẽ run rẩy. Trong đáy mắt cô là hận ý thấu xương, loại căm hận từ xương tủy, ăn vào máu thịt. Cô hận không thể đánh chết người đàn bà độc ác này ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ đến việc cả đời mình lại từng cam chịu vì một kẻ như vậy thật sự không đáng.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện đẫm máu như thế, cơ thể có chút suy kiệt. Nghỉ ngơi một lúc ngắn, cô bắt đầu hành động.
Trong nhà, việc vệ sinh vẫn luôn là cô đảm nhận. Vương Ái Hoa vì hành hạ cô, trong ngoài nhà không chỗ nào là không bắt cô lau dọn, hận không thể một ngày bắt cô quét tước ba lượt. Nhưng chỉ có một nơi duy nhất bà ta không cho cô chạm vào.
Chính là ngăn tủ bên mép giường.
Thẩm Ninh khẽ cười lạnh, ánh mắt nhắm thẳng vào chiếc tủ năm ngăn kia. Cô không buồn lục lọi, tiện tay thu cả cái tủ vào không gian.
Quả nhiên, bên dưới tủ, mấy viên gạch xanh có dấu hiệu bị xê dịch. Cô dùng sức kéo chúng ra, rất nhanh tìm thấy một miếng gỗ nhỏ dùng để che giấu. Dưới lớp gạch ấy, là một chiếc hộp sắt lớn được chôn trong nền đất.
Cô cạy nắp hộp ra.
Thẩm Ninh không khỏi hít mạnh một hơi.
Hóa ra, tài sản trong nhà tích cóp được… còn nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều!
Bên trong là sổ hộ khẩu, giấy tờ nhà đất, đủ loại giấy chứng nhận và tem phiếu. Có phiếu định mức theo khu vực, cũng có loại dùng toàn quốc.
Ngoài ra còn có bảy bó tiền dày cộm được buộc gọn gàng, đếm sơ cũng có tới 7.500 đồng tiền mặt.
Thẩm Ninh cẩn thận kiểm kê từng thứ một. Trong số các loại tem phiếu, không chỉ có phiếu gạo, phiếu mì, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu đường… mà thậm chí còn có cả phiếu công nghiệp, một phiếu mua xe đạp, một phiếu mua radio, cùng một túi nhỏ chứa khăn tay bằng vải bông, kèm theo một chiếc nhẫn vàng và hai đôi hoa tai bằng vàng.
Lúc này, một chiếc hộp gỗ nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Mở ra, bên trong đúng là một chiếc vòng tay phỉ thúy toàn thân xanh biếc, tỉ lệ tinh xảo, màu sắc trong suốt, thoạt nhìn là vật truyền đời cực kỳ quý giá.
Hốc mắt Thẩm Ninh nóng lên.
Đây chính là món của hồi môn mà mẹ ruột – Tô Ngọc Sáng để lại cho cô trước khi mất. Sau khi cha cô là Thẩm Hoài qua đời, chiếc vòng lập tức bị mẹ kế chiếm đoạt, cuối cùng bị Vương Bảo Dân đem bán với giá cao để làm vốn kinh doanh ban đầu.
Giờ đây, vật lại quay về tay chủ cũ số mệnh xoay vần, cuối cùng vẫn là của cô.
Thẩm Ninh lau khô nước mắt, đứng dậy nhìn quanh tiểu viện nơi mình đã sống bao năm. Khóe môi cô nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Đã quyết định rời đi, thì thứ gì cũng không cần để lại.
Dù là đồ còn dùng được hay đã hư hỏng, cho dù là rác rưởi, là phế phẩm, thậm chí là thứ mà kẻ ăn mày cũng chẳng thèm nhận, cô cũng tuyệt đối sẽ không để nhà họ Vương có được bất kỳ lợi lộc nào.
Giờ này trời đã hửng sáng, chân trời dần chuyển sang màu trắng nhạt. Trong nhà cũng đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mẹ kế mặc bộ áo ngủ hoa và cái quần cộc, cùng với cái bô nằm chỏng chơ trên mặt đất, chẳng khác gì một cảnh tượng châm biếm cuối cùng.
Thẩm Ninh hài lòng vỗ vỗ tay, xoay người đi về phía phòng của Vương Bảo Châu.
Cô thu dọn đâu ra đấy, toàn bộ đồ đạc, nội thất trong phòng đều bị cô thu vào không gian, kể cả khoản tiền riêng mà Vương Bảo Châu lén tích góp nhiều năm tổng cộng 118 đồng 5 hào, một hộp kem dưỡng da còn mới tinh, và bộ chăn đệm đôi vừa được thay mới chưa lâu.
Vương Bảo Dân mấy ngày nay mới gây ra chuyện lớn, đang trốn bên ngoài không dám về nhà, cũng vừa khéo tạo điều kiện thuận lợi cho Thẩm Ninh hành động đêm nay.
Không còn e ngại gì nữa, cô đem tất cả những gì lọt vào mắt thu sạch không chừa một mảnh.
Từ bàn ghế trong phòng khách, bình nước nóng, chén trà… đến gạo, mì, dầu ăn, trứng, thịt khô, cá khô, các loại gia vị như trà, muối, tương, dấm, rượu trong bếp. Cô còn thu luôn cả hai chiếc nồi sắt dùng nấu ăn, chùm ớt khô treo bên cửa sổ, đống củi chất trong góc tường, cả tổ ong phơi ngoài sân… không thứ gì bị bỏ sót.
Giống như một đàn châu chấu quét sạch ruộng lúa, như ma quỷ tràn vào làng trừ cái bô và ống nhổ, trong nhà nhà họ Vương không còn lại bất kỳ thứ gì.
Ngay cả rau chưa kịp lớn ngoài vườn cũng bị cô nhổ sạch, cho hết vào không gian.
Nếu có thêm thời gian, cô thậm chí muốn tháo cả cửa sổ và cánh cửa mang đi, chỉ tiếc rằng gà nhà hàng xóm đã gáy ba lần, trời sắp sáng hẳn, thời gian không cho phép nữa rồi.
Lúc này, Thẩm Ninh mới thỏa mãn quay về phòng tạp vật.
Cô đưa tay khẽ sờ lên vết thương trên trán, nơi đó đã đóng vảy, nhưng khi cô chạm vào, vết thương lại nứt ra lần nữa. Máu tươi theo trán chảy xuống, nóng rát.
Đau đớn… nhưng lại mang theo một kɧoáı ©ảʍ khó gọi tên.
Thẩm Ninh nằm xuống chiếc đệm rách, hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dưỡng sức một chút bởi vì vở kịch hay… sắp chính thức khai màn.