Mặc kệ, dù cái hệ thống kia nhắc nhở cần phải trả giá gì đi chăng nữa, cô cũng nhất định phải mở cái rương gỗ này.
Bây giờ cô đã đói meo rồi, độ đói khát đều tụt xuống còn 25, nếu không kiếm được gì bỏ bụng, cô thật sự không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nhìn dòng chữ nổi trên cái rương gỗ, Thẩm Giác nhắm tịt mắt, cắn răng một cái.
Lặng lẽ mặc niệm mở rương, chọn xác nhận.
Chỉ một giây sau, cái rương gỗ trên bè biến mất.
Tiếp theo đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:
"Bạn đã mở rương gỗ, nhận được bánh mì x2, nước khoáng x1, vật phẩm đã được chuyển vào ba lô hệ thống."
Vừa nghe thấy âm báo, Thẩm Giác vội vàng mở ba lô ra kiểm tra.
Quả nhiên, ở ô vật phẩm đồ ăn, có thêm hai chấm đỏ nhỏ.
Cô click mở phần kiểm tra nhanh, ba lô đồ ăn hiện tại có tổng cộng 20 ô vuông.
Một ô đựng bánh mì, một ô đựng nước khoáng. Cách sắp xếp này y hệt hồi cô còn chơi game online trước đây, cùng loại vật phẩm có thể chất chung một ô.
Ngoài ra, còn có túi trang bị và túi đựng vật phẩm khác, tổng cộng 90 ô vuông.
Đây đúng là tin tốt.
Tạm thời không lo hết chỗ chứa, nghĩ vậy, Thẩm Giác lập tức lấy ra một ổ bánh mì và một chai nước.
Ổ bánh mì nhìn khá bình thường, không nhãn mác gì, nước khoáng cũng không in thương hiệu.
Nhưng bánh mì rất to, gần bằng hai bàn tay cô chụm lại. Thẩm Giác thầm nghĩ, một ổ bánh mì này chắc chắn đủ cho cô ăn ba bữa.
Chai nước khoáng thì chuẩn cỡ 550ml.
Xé túi bánh mì, cô cắn một miếng, mềm mại, thơm ngọt vô cùng. Chắc do quá đói nên cảm giác ăn cái gì cũng ngon, thế là cô ăn thẳng một nửa ổ.
Ngay cả nước khoáng cũng uống ra vị ngọt!
Ăn uống no nê xong, Thẩm Giác nằm dài trên bè gỗ, tiện tay mở kênh chat khu vực ra xem.
Phát hiện mọi người đang bàn luận một chủ đề về giá trị sinh mệnh và độ đói khát.
Cô thấy một tin nhắn, người gửi tên Tiêu Vũ:
"Các bạn biết không? Chỉ cần luôn giữ độ đói khát không đầy, giá trị sinh mệnh sẽ luôn full."
Nhìn thấy câu này, lòng Thẩm Giác trầm xuống. Rõ ràng là lừa người.
Cô vừa ăn no đây, giá trị sinh mệnh không những đầy, mà độ đói khát cũng max luôn.
Cô ta nói vậy để làm gì?
Chẳng lẽ muốn dắt mũi người ta?
Nếu có người tin lời cô ta, sẽ không vội ăn hết đồ ăn mình kiếm được. Một khi kỳ bảo hộ tân thủ kết thúc, lúc đó người chơi có thể công kích lẫn nhau rồi.
Người này tâm tư quá hiểm độc, sau này phải tránh xa mới được.
Xem ra, kênh chat khu vực này không thể tin ai cả, vẫn là tự mình chăm chỉ kiếm ăn thì hơn.
Giờ đã 22:02 tối, Thẩm Giác tắt chat, không buồn hóng chuyện nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng rực.
Nhưng vừa nhìn một chút, ánh trăng kia bỗng biến thành màu tím nhạt!
Dù chỉ trong chớp mắt đã trở về bình thường, nhưng cô vẫn thấy rất rõ.
Thẩm Giác bật dậy, dụi dụi mắt, tiếp tục dán chặt ánh nhìn vào vầng trăng.
Má ơi, gặp ma à, trăng tím là sao đây?!
Chẳng lẽ là điềm báo gì đó?
Không hiểu sao, cô bắt đầu thấy bất an.
Cảm giác như sắp có chuyện gì đó lớn lao xảy ra.
Cũng vì cái cảm giác nguy cơ này mà cô tạm thời quên luôn nỗi sợ bóng tối lẫn sợ biển sâu.
Còn đang suy nghĩ mông lung, bỗng từ xa bay tới một chấm sáng màu tím.
Chấm sáng càng lúc càng gần, đến khi nó tới ngay trước mặt, trên bề mặt hiện ra dòng chữ:
[Đây là một rương gỗ trống, nhưng có thể mang lại cho bạn một chút điểm may mắn.]