Sinh Tồn Trên Biển Vô Địch Nhờ Hệ Thống Cảnh Báo

Chương 7

Điểm may mắn?

Trời đất, ở đâu thì điểm may mắn cũng là thứ tốt mà!

Không nghĩ nhiều, Thẩm Giác vội lấy dây câu ném về phía cái rương màu tím.

Lần này quăng trúng, nhưng kéo hơi nặng. Cô phải gồng hết sức mới lôi được cái rương lên bè.

Vừa kéo được lên, cả người cô mệt đến nằm vật ra, há miệng thở dốc.

[Bạn đã thu thập rương gỗ, có muốn mở ra không?]

"Mở... mở!"

[Bạn đã mở rương gỗ, nhận được một ít điểm may mắn. Xin vui lòng vào bảng thuộc tính để kiểm tra.]

Bảng thuộc tính?

Trước đây cô chỉ thấy giao diện thông tin cá nhân chứ có bảng thuộc tính nào đâu? Chẳng lẽ mới mở khóa tính năng này à?

Thẩm Giác lập tức mở giao diện thông tin cá nhân ra. Quả nhiên, dưới phần thông tin cá nhân, thêm một mục bảng thuộc tính.

Không nói nhiều, click mở xem:

Tinh thần lực: 10 (Ưu tú).

Thể lực: 3 (xói mòn, tối đa 5, đang hồi phục).

Sức chịu đựng: 2 (phế vật).

Thể chất: 1 (Yếu ớt).

Lực lượng: 1 (Yếu ớt).

Tốc độ: 4 (Nhỏ yếu).

May mắn: 1 (Từ bé tới lớn chưa bao giờ trúng bốc thăm trúng thưởng đúng không).

Nhìn xong bảng này, Thẩm Giác chìm vào im lặng.

Ừ thì, cô thừa nhận, sau khi tốt nghiệp đại học, cô không chạy lên thành phố tranh sáng tranh tối mà ngoan ngoãn ở lại quê nhà, làm một trạch nữ chính hiệu, sống ngày qua ngày bằng việc đi thu tiền thuê nhà.

Nhưng cô đâu nghĩ mình yếu đến mức này chứ?

Nhất là cái chỉ số may mắn. Không trách được trước kia chơi game, quay thưởng quay quẻ gì dù có đập nhiêu tiền thì toàn mở ra sắt vụn đồng nát, còn đi bốc thăm trúng thưởng thì toàn là chúc bạn may mắn, từ đầu tới cuối chưa từng có vận đỏ.

Thì ra, may mắn của cô... từ trước đến nay đều là con số không.

Nhưng bây giờ khác rồi! Cô vừa thêm được 1 điểm may mắn, tin rằng sau này mọi chuyện sẽ sáng sủa hơn!

Chỉ là sau việc này, Thẩm Giác càng không muốn hòa nhập với đám đông.

Dựa vào bảng thuộc tính, thể chất của cô yếu đến mức gió thổi cũng bay, đúng kiểu Lâm Đại Ngọc thời hiện đại.

Lẫn vào đám đông thì kiểu gì cũng thành bao cát cho người ta ức hϊếp.

Chi bằng cứ sống lầm lũi một mình cho lành. Dù sao cô còn có hệ thống nhắc nhở hỗ trợ, vận mệnh thế nào vẫn là do cô nắm trong tay. Chỉ cần còn sống sót, thì cái gì cũng có thể tính tiếp!

Cái trò chơi này nhìn có vẻ "ngầm hiểm", kiểu yên lặng phát tài vẫn là hợp với cô nhất.

Chỉ trách hồi đó không chăm chỉ vận động, giờ mới thành ra phế như vậy.

Cô chỉ mong, sau khi kết thúc thời gian bảo hộ tân thủ, điểm may mắn siêu thấp kia sẽ không ảnh hưởng tới việc cô mở rương gỗ.

Dù sao mở được rương may mắn màu tím như vừa nãy, theo lời mấy người trong kênh chat thì cũng hiếm lắm. Vì rương gỗ của bọn họ không có đặc thù như thế.

Chắc chắn cô khác với người ta, cô có thể thấy thông báo trên rương gỗ!

Nghĩ tới đây, Thẩm Giác âm thầm quyết tâm, trước khi xác định hệ thống nhắc nhở còn hoạt động bao lâu, chỉ cần thấy rương gỗ, bất kể là gì cũng phải kéo vào cho bằng được!

Dù hệ thống nhắc nhở không tồn tại vĩnh viễn, ít nhất hiện tại cô còn may mắn. Không thể vì lười biếng mà bỏ lỡ bất kỳ chiếc rương nào, để mặc nó trôi đi.

Nghĩ vậy, đêm đã khuya. Thẩm Giác nằm chờ, chờ mãi vẫn chẳng thấy cái rương nào trôi tới.

Giờ đã rạng sáng một giờ, kênh chat vẫn còn lác đác vài cú đêm buôn chuyện.

Từ lời họ, Thẩm Giác cũng moi được chút thông tin, hình như sau 11 giờ đêm, hệ thống sẽ ngừng thả rương gỗ.

Bây giờ đã là một ngày mới, qua hơn một tiếng rồi, mà tình hình vẫn không đổi.

Xem ra, đến sáng sớm cũng đừng mong có thêm rương gỗ nào xuất hiện.

Đương nhiên, đây chỉ là cô đoán. Việc cần làm trước mắt vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho ngày mai.

Nghĩ vậy, Thẩm Giác thả lỏng cơ thể, nặng nề chìm vào giấc ngủ...