Ở nơi đường chân trời xa tít kia, trong làn nước đen lấp lóe một tia sáng yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, đang dần dần bay về phía cô. Đến khi đến gần hơn, Thẩm Giác mới nhìn rõ, nào phải ánh sao gì chứ? Rõ ràng đó là vật cứu mạng, một chiếc rương gỗ.
Trên rương còn có một dòng nhắc nhở, dưới ánh trăng chiếu rọi, dòng chữ ấy ánh lên lấp lánh.
Dòng chữ chói lọi viết:
[Trong rương có một chút đồ ăn, có lẽ có thể giải quyết tình cảnh lửa bén lông mày của bạn.]
Hệ thống trò chơi này mà chu đáo thế à? Còn biết nhắc nhở người ta?
Thẩm Giác không tin hệ thống lại tốt bụng như vậy, chẳng lẽ lại là cái bẫy?
Nhưng kệ nó bên trong là gì, cứ câu lên đã, không mở thì chắc cũng chẳng sao.
Chờ những người khác câu được rương, xem xem họ nói gì đã rồi tính chuyện có nên mở hay không.
Ý niệm vừa thoáng qua, trong tay Thẩm Giác lập tức xuất hiện một cây cần câu. Cô siết chặt nó, nhắm về phía chiếc rương gỗ và ném ra.
Móc câu vững vàng bám trúng rương, thế mà một lần liền trúng đích?
Thẩm Giác mừng rỡ kéo cần, từ từ đưa chiếc rương gỗ lên bè.
Ngay khoảnh khắc rương vừa đặt vững lên bè, hệ thống lập tức vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc:
[Bạn đã thu được Rương gỗ x 1. Có muốn mở không?]
[Không.]
Đây là chiếc rương gỗ đầu tiên cô câu được. Việc hệ thống thông báo là điều bình thường. Sau này nếu không muốn nghe nhắc nữa, có thể tắt đi từ phần thiết lập.
Thẩm Giác quan sát kỹ chiếc rương, trên bề mặt nó, dòng chữ trắng bạc vẫn rõ ràng và nổi bật.
[Trong rương có một chút đồ ăn, có lẽ có thể giải quyết tình cảnh lửa bén lông mày của bạn.]
Dòng chữ trên chiếc rương to cỡ một nắm tay lớn, nếu không mù thì cách mười mét vẫn có thể nhìn thấy rõ. Nhìn từ xa, nổi bật giữa mặt biển như một vì sao lập lòe.
Đó là một chiếc rương gỗ hình vuông, nhìn giống loại vali cỡ nhỏ, bốn phía đều bị đóng đinh rất chắc chắn, khóa kín cẩn thận, gia công không tệ.
May mắn thay, hệ thống lần này lại có chút nhân tính. Chỉ cần lặng lẽ đọc lên trong đầu “mở rương” là giao diện mở rương sẽ hiện ra. Chứ bằng vào thân thể nhỏ bé này, lại không có bất kỳ công cụ nào, cho dù có kéo được rương lên cũng chưa chắc đã mở nổi.
Thẩm Giác lại chọn không, sau đó mở giao diện trò chuyện trong khu vực, thấy đã có người câu được rương gỗ.
“Câu được rương rồi, đang vui cứ tưởng có thứ ngon lành gì, mở ra thì toàn là cỏ dại, hết hứng luôn!”
“Tôi cũng câu được rương gỗ, tình hình đỡ hơn bác chút, trong đó có một miếng bánh nén khô. Trời ơi, cái rương to tổ chảng mà chỉ có đúng một miếng bánh nén, đến con nít cũng không no nổi.”
“Các người còn câu được rương gỗ, tôi thì chẳng thấy cái gì cả, vận may các người tốt thật đó.”
Xem xong những dòng trò chuyện, Thẩm Giác rút ra kết luận vật phẩm trong rương là hoàn toàn ngẫu nhiên. Quan trọng hơn, mọi người không hề thấy dòng chữ nhắc nhở trên rương như cô.
Vậy chẳng phải rương gỗ mà cô thấy khác với của người khác?
Cô lại liếc nhìn chiếc rương đang nằm vững chãi trên bè.
Dòng chữ nhắc nhở kia như một lời thì thầm mê hoặc, không ngừng lôi kéo cô mở nó ra.
Cùng lúc đó, bụng cô cũng vang lên một tiếng kêu rền rĩ đáp lại!