Nhưng chỉ một giây sau, cô lại nhanh chóng tỉnh táo nhận ra một điều. Người bình thường mà nói ra câu này có lẽ sẽ mang hàm ý gì đó, nhưng người nói ở đây lại là Ứng Ngộ...
Bởi vì Biến thể Mị Ma vốn có ý thức lãnh địa mạnh mẽ gấp nhiều lần mãnh thú thông thường, cho nên việc anh nói ra câu đó cũng chỉ là bản năng bảo vệ lãnh thổ, không cho phép bất kỳ ai tuỳ tiện đặt chân vào. Chỉ đơn thuần là một phản ứng theo bản năng, tuyệt đối không có ý gì khác.
Cố Vi Lan yên lặng vài giây, cố giữ bình tĩnh để giải thích tiếp: “Là thế này, Quan chỉ huy. Hiện giờ tôi đang ở An Thành, không thể lập tức quay về được.”
Ứng Ngộ đáp lại cô bằng giọng điệu thản nhiên như thường: “Tôi đã cho người lái chiến hạm đến An Thành đón cô rồi.”
Cố Vi Lan: “???”
Mãi cho đến khi tinh điện bị cúp máy, Cố Vi Lan vẫn còn ngẩn ngơ như vừa nằm mơ giữa ban ngày.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chửi thầm trong bụng.
Ứng Ngộ này đúng là có bệnh thật mà!
Cố Vi Lan đã làm việc ở cạnh anh suốt hai năm, cô còn lạ gì cái tính bình thường thích ném đồ lung tung như rác của anh, chẳng bao giờ biết quý trọng cái gì cả. Thế mà hôm nay, chỉ vì một cái đồng hồ cỏn con lại làm anh nổi trận lôi đình, đã vậy còn phái hẳn chiến hạm đến An Thành để đón cô? Thật là quá vô lý!
Trong một thoáng, Cố Vi Lan đã nghĩ chắc Ứng Ngộ chỉ đang đùa thôi. Nhưng khi cô vừa lấy lại bình tĩnh, đang định đứng dậy quay về bàn ăn thì bên ngoài nhà hàng bỗng vang lên tiếng động cơ quen thuộc.
Âm thanh không lẫn đi đâu được của chiến hạm riêng cô từng lái qua.
Ngẩng đầu nhìn lên, Cố Vi Lan suýt nữa thì rớt cả tròng mắt ra ngoài. Cô đang thấy một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ đã hạ cánh xuống ngay giữa phố rồi còn neo lại vững vàng, như thể không hề ngần ngại việc gây náo loạn.
Ngay sau đó, một vài quân nhân mặc quân phục chỉnh tề đang từ cửa khoang bước ra, sau đó họ cứ thế đi thẳng về phía cô, rõ ràng là đến những người này đến để đón cô.
Nhìn cái thế trận này, nếu không biết chuyện thì cô còn tưởng Tinh cầu Trung Tâm vừa xảy ra chuyện lớn nào cơ...
Cố Vi Lan: “...”
Cô chỉ sợ đám người mà Ứng Ngộ phái đến thật sự sẽ khiến mấy người trong nhà hàng sợ đến mất mật. Cho nên trước khi họ kịp bước vào, cô đã lập tức quay trở lại và đi tìm Phó Thành Lạc.
Phó Thành Lạc hiển nhiên cũng đã thấy thế trận ở bên ngoài nhà hàng. Khi vừa thấy cô quay lại, anh ta đã không khỏi nhìn cô đầy kinh ngạc: “Bác sĩ Cố, đã có xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Vi Lan nhanh chóng tìm một cái cớ đỡ xấu hổ nhất để ngụy biện: “Xin lỗi Hầu tước Phó, Bộ quân sự vừa có việc gấp, bây giờ tôi cần phải lập tức quay về một chuyến.”
Phó Thành Lạc nghe xong thì chỉ gật đầu thông cảm: “Việc công là quan trọng. Bác sĩ Cố cứ về trước đi, sau này có dịp chúng ta hẹn lại cũng chưa muộn.”
Cố Vi Lan thấy anh thông cảm như vậy thì lại càng thấy ngại hơn.
Vốn cô định bước ra tính tiền nhưng Phó Thành Lạc đã nhanh tay hơn một bước, anh ta nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Lần này để tôi trả, lần sau bác sĩ Cố mời lại nhé.”
Cố Vi Lan không phải đồ ngốc, đương nhiên cô hiểu câu ấy là lời hẹn gặp lại.
Nhưng nhìn ra ngoài thấy nhóm người mặc quân phục sắp sửa tiến vào đến nơi, cô chỉ đành nhắm mắt gật đầu đồng ý, sau đó lập tức vội vàng rời đi.
Mãi đến khi đã ngồi trên chiến hạm rời khỏi khu dân cư, Cố Vi Lan vẫn cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng, đến bây giờ chân cô vẫn còn chưa kịp chạm đất.
Như vừa nhớ ra điều gì, cô không nhịn được mà quay sang hỏi phi công bên cạnh: “Trước khi đưa chiến hạm vào An Thành, các anh có xin phép trạm kiểm soát không?”
Phi công khựng lại, sau đó hơi chột dạ đáp: “...Không, là Quan chỉ huy trực tiếp ra lệnh cho chúng tôi lái thẳng vào.”
“...”
Cố Vi Lan cạn lời.