Ngày hôm sau, Cố Vi Lan theo định vị mà ông ngoại đưa để đến một nhà hàng cao cấp. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô nhanh chóng gặp được Phó Thành Lạc - vị tiểu hầu tước nhã nhặn và trông khá phong độ.
Trong lúc dùng bữa, hai người cũng có trò chuyện đôi chút. Khi cô biết được tình huống của Phó Thành Lạc cũng tương tự như mình, đều là bị gia đình sắp đặt, Cố Vi Lan mới phần nào thấy thả lỏng hơn.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ thì một quản lý của nhà hàng bỗng hớt hải chạy tới bàn họ rồi nhìn Cố Vi Lan nói: “Cố tiểu thư, xin cô hãy xem tinh điện một chút đi.”
Cố Vi Lan hơi sững người, sau đó cô cúi đầu mở màn hình quang não. Lúc cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao quản lý nhà hàng lại đích thân tới nhắc nhở thì đã thấy trên tinh điện hiện ra tới… ba mươi chín cuộc gọi nhỡ.
Mà tất cả đều là từ vị cấp trên trực tiếp kia của cô - Quan chỉ huy Ứng .
Cố Vi Lan vốn đã quen bật chế độ không làm phiền mỗi khi nghỉ phép. Khi thấy con số 39 cuộc gọi nhỡ đập vào mắt, cô suýt chút nữa hít thở không thông, cô còn tưởng phía Bộ quân sự đang có biến lớn.
Khi cô vừa định gọi lại thì tinh điện đã tiếp tục rung lên lần nữa.
Cố Vi Lan ném cho Phó Thành Lạc ngồi ở đối diện một ánh mắt áy náy xin lỗi rồi cúi đầu nhận cuộc gọi.
Cô nín thở chờ nghe thông tin, nhưng bên kia lại không vang lên lời chất vấn như cô dự đoán.
Trái lại, giọng Ứng Ngộ vẫn khá trầm ổn lạnh nhạt như mọi khi, cứ như cái kẻ vừa gọi tới 39 cuộc không phải là anh vậy.
“Cô để cái đồng hồ tôi đeo lúc đến Tinh cầu Số Bốn ở đâu?”
Cố Vi Lan: “...”
Chỉ để tìm một cái đồng hồ mà anh có thể gọi liên tục cho cô đến 39 cuộc như thế hả?
“Ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường trong phòng anh.”
Cô vừa dứt lời, tinh điện lập tức bị cúp máy.
Cố Vi Lan thấy thế thì cũng chẳng buồn để tâm, cô lập tức thu lại thiết bị, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Thành Lạc đang chăm chú nhìn mình.
Trên mặt cô thoáng hiện một tia áy náy: “Xin lỗi, ngại quá.”
Phó Thành Lạc mỉm cười: “Không sao, chúng ta tiếp tục nói chuyện lúc nãy đi.”
Kết quả, cuộc trò chuyện của họ chưa kéo dài thêm nổi năm phút thì tinh điện của Cố Vi Lan lại một lần nữa vang lên. Cô cúi xuống liếc nhìn, lần này người gọi đã đổi thành Phó quan Cao.
Cố Vi Lan đành phải lại nhìn qua Phó Thành Lạc nói một tiếng “xin lỗi”, sau đó cô dứt khoát đứng dậy bước tới góc cửa sổ sát đất trong phòng ăn, đồng thời ấn nút nhận cuộc gọi.
“Bác sĩ Cố, cô có thể quay về trước một chuyến không? Quan chỉ huy nói anh ấy tìm không thấy đồ cần dùng.”
Cố Vi Lan nhíu mày: “Chuyện này thật sự gấp lắm sao?”
Phó quan Cao cẩn thận đáp lời: “Có lẽ vậy. Tôi nghe giọng Quan chỉ huy lúc gọi đến hình như tâm trạng không được tốt lắm.”
Cố Vi Lan im lặng vài giây, rồi cô chỉ nói tỉnh rụi: “Vậy cứ để cho anh ta gọi tiếp đi.”
Nhưng sau đó cô lại thở ra một hơi rồi chủ động gọi cho ai kia, trực tiếp đề nghị hai phương án giải quyết: “Quan chỉ huy, thật ra trong phòng chứa đồ vẫn còn rất nhiều kiểu dáng đồng hồ tương tự khác...”
Lời còn chưa dứt thì ở đầu bên kia tinh điện, một giọng nam đã bình thản vang lên cắt ngang lời cô: “Trợ lý Cố, tôi đang tìm cái đồng hồ mang theo lúc đi Tinh cầu Số Bốn.”
Cố Vi Lan giơ tay lên đỡ trán, mệt mỏi nói: “Được, vậy tôi sẽ phối hợp với Phó quan Cao để kiểm tra lại vị trí cái đồng hồ đó. Tôi sẽ bảo anh ấy qua tìm, được chứ?”
Ứng Ngộ lập tức lạnh giọng: “Ai cho phép cô để cho người khác vào nhà tôi?”
Cố Vi Lan vẫn còn đang tức bốc khói, thế mà ngay khi nghe được câu nói bất ngờ này của anh, trong lòng cô thoáng chốc lại như bị đuôi Mị Ma quét nhẹ một phát, tự dưng lại có một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.