Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi

Chương 9: Trợ lý Cố, cô đang căng thẳng gì thế (2)

Cố Vi Lan bị câu nói này làm cho hơi bất ngờ, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì ở bên cạnh mẹ cô đã nghe không lọt tai.

Bà ngay lập tức đứng bật dậy khỏi bàn, không nói lời nào mà chỉ sải chân bước thẳng ra ngoài.

Lục Tân Đường theo phản xạ định đứng lên, nhưng nghĩ đến ông ngoại Cố và con gái vẫn còn ngồi đó thì ông lại đành nuốt ý định và bình tĩnh ngồi xuống trở lại, sau đó nhẹ giọng thương lượng với ba vợ: “Ba, Vi Lan vừa mới về đến nhà, ba cũng đừng vội vàng như thế.”

Cố Vi Lan bắt gặp ánh mắt của ba mình thì đại khái cũng hiểu rằng ông lại đang muốn giúp mình nói đỡ như mọi khi.

Nhưng lần này, cô không muốn để ba phải vì cô mà đi dỗ dành ông ngoại nữa.

Cô bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Ông ngoại, chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi đúng không?”

Ông ngoại Cố cũng nhận ra ánh mắt của Lục Tân Đường, liền đổi cách nói với cháu gái: “Nếu có thể tiến thêm một bước, bồi dưỡng quan hệ cho thân thiết hơn thì càng tốt.”

Cố Vi Lan khẽ gật đầu, quay sang ba mình ra hiệu bằng một ánh mắt trấn an, ý nói là “Con tự biết chừng mực mà”, sau đó cô xoay người bước sang phòng khách.

Quả nhiên thấy mẹ cô đang đứng ở khu trưng bày bình hoa, cúi đầu tỉ mẩn cắt tỉa cành lá.

Cố Vi Lan rón rén bước lại gần rồi nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”

Mẹ Cố không ngẩng đầu nhìn con gái mà chỉ vừa tiếp tục tỉa cành lá vừa lẩm bẩm: “Ông ngoại con đúng là phiền muốn chết. Lúc trước ông ấy cũng nhất định bắt con đến Bộ quân sự nhận chức, bây giờ lại cứ nhắc đi nhắc lại chuyện muốn gán ghép con với cậu hầu tước gì đó bên nhà họ Phó. Mẹ đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, rằng Bảo Bảo của mẹ phải tự tìm người mình thích mới được, thế nhưng ông con cứ cổ hủ mãi, lại còn nói là mẹ tư tưởng có vấn đề!”

Cố Vi Lan khẽ nhếch môi cười, sau đó dịu dàng đưa tay vỗ nhẹ lưng mẹ an ủi: “Không sao đâu mẹ, ông ngoại chỉ bảo con đi ăn một bữa cơm thôi mà. Ăn xong rồi con về liền.”

Mẹ Cố nghe xong thì hơi nhíu mày nhìn con gái một cái, do dự một lúc rồi mới khẽ nói:

“Bảo Bảo, con không cần phải gượng ép bản thân mình đâu. Nếu con với cậu hầu tước họ Phó kia nhìn nhau không thuận mắt thì thôi khỏi cần gặp lại.”

Cố Vi Lan ngoan ngoãn đáp: “Vâng. Con biết rồi mà.”

Hiên tại, vùng biên giới tinh hệ vẫn thỉnh thoảng bùng nổ những cuộc xung đột, cho nên cô vẫn luôn ở trong trạng thái chờ lệnh, thật sự cũng không rảnh mà nghĩ đến chuyện tình cảm.

Huống chi là cách đây không lâu, cô còn vừa mới “vô tình” có quan hệ thân mật với cấp trên của mình.

Ở một nơi khác, trong biệt thự xa hoa của nhà họ Ứng.

Ứng Ngộ vừa chợp mắt nghỉ trưa, sau đó tỉnh dậy thì lười biếng đi xuống lầu. Dù vẻ ngoài trông có chút uể oải, nhưng vì là quân nhân nên dáng người anh vẫn cao ráo thẳng tắp, khí chất sắc nét, từng bước từ cầu thang đi xuống đều toát ra lực áp chế vốn có.

Nghe thấy trong bếp có tiếng động, anh tưởng Cố Vi Lan đang chuẩn bị cơm trưa cho mình nên cũng không nghĩ ngợi gì, tùy tiện kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn. Vừa chờ món lên, anh vừa mở vài tài liệu công việc từ Bộ chỉ huy ra xem.

Đến khi người máy Già La bưng cơm trưa ra bàn, Ứng Ngộ mới phát hiện ra Cố Vi Lan không có ở đây.

Anh lạnh mặt nhìn đĩa thức ăn rồi hỏi: “Trợ lý Cố đâu?”

Già La kích hoạt chức năng giọng nói, phát lại đoạn ghi âm mà Cố Vi Lan để lại trước khi rời đi.

Hóa ra cô xin nghỉ ba ngày.

Vậy là trong ba ngày tới, anh sẽ không có trợ lý đặc biệt.

Nghe được tin này qua giọng nói, đôi môi của Quan chỉ huy Ứng lập tức mím thành một đường thẳng, gương mặt vốn lạnh nay lại càng lạnh hơn vài phần.