Nếu là trước kia thì có lẽ Cố Vi Lan sẽ chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ đã khác, tối qua cô vừa mới ngủ với người đàn ông này, lại còn ngay trong thời kỳ mẫn cảm của anh. Với khoảng cách gần đến mức dính sát vào nhau thế này, cô hoàn toàn không thể giữ được sự bình tĩnh như trước.
Ứng Ngộ dường như cũng phát hiện ra điều gì. Bàn tay anh đang lần trong túi áo của cô cũng hơi khựng lại, rồi anh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi vành tai cô đang từ từ ửng đỏ.
Dường như đây là lần đầu anh nhìn thấy cô trợ lý đặc biệt của mình có chút khác thường, Ứng Ngộ khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt: “Trợ lý Cố, cô đang căng thẳng gì thế?”
Cố Vi Lan lập tức cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng lại trên mặt mình. Ngón tay cô hơi khựng lại khi đang thao tác bảng điều khiển, sau đó cô nắm tay lại theo bản năng.
Giọng nói cô khô khốc cất lên: “Không có.”
Nói rồi cô nghiêng đầu đi, cố gắng xua sạch những hình ảnh mập mờ tối qua đang ùn ùn kéo về trong đầu.
Cũng may mà Ứng Ngộ vừa lấy được viên kẹo liền rút tay lại, sau đó quay về ghế ngồi.
Cố Vi Lan vô thức liếc sang, nhìn thấy anh chỉ tiện miệng hỏi một câu như trẻ con đòi đồ, có vẻ cũng chẳng để tâm gì nhiều.
Anh đã nhanh nhẹn bóc lớp giấy gói rồi cho kẹo vào trong miệng, sau đó lại ngả người ra ghế, nhắm mắt lại với dáng vẻ lạnh nhạt xa cách quen thuộc.
Chuyện này khiến Cố Vi Lan khẽ thở phào một cái. Sau đó, cô cứ thế tiếp tục công việc từng bước một, không còn đυ.ng chạm hay tiếp xúc gì đặc biệt với Ứng Ngộ nữa.
Hoàn thành xong nhiệm vụ trong ngày, cô lại giở lịch ra tính toán một chút. May mà vừa khéo khi chiến dịch kết thúc cũng là lúc đến lượt cô nghỉ phép luân phiên.
Cô đã dặn dò lại Phó quan Cao vài việc cần chú ý liên quan đến sinh hoạt và công tác thường ngày của Quan chỉ huy, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót gì rồi mới yên tâm lái phi hành khí trở về An Thành nghỉ phép.
Lần này cô về An Thành chủ yếu là do bên nhà họ Cố cứ giục mãi, bắt buộc cô phải trở về một chuyến.
Bởi vì gia đình đã sớm biết tin hạm đội mà cô phụ trách lại chuẩn bị thắng trận trở về, cho nên ông ngoại Cố cũng hiếm khi chịu về nhà một chuyến.
Chuyện cô về nhà thì người vui nhất không ai khác ngoài ba mẹ. Mẹ cô đã đích thân dọn dẹp chỉnh trang lại căn phòng nhỏ cho con gái, còn ba cô thì đuổi cả người máy vào phòng sạc để tự mình xuống bếp nấu ăn cho cô.
Lúc nghe nói những chuyện này, ông ngoại Cố vừa ngồi vào bàn ăn đã liếc nhìn sang ba cô Lục Tân Đường - cũng là người ở rể của nhà họ Cố - với vẻ mặt không mấy hài lòng: “Con lúc nào cũng lãng phí thời gian vào mấy chuyện không cần thiết.”
Lục Tân Đường vốn đã quen với thái độ này của ông ngoại Cố nên cũng chẳng để bụng, ngược lại còn tập trung hết sức vào việc giúp con gái rót canh. Sợ vợ mình không cầm vững nên ông liền đưa tay đỡ phụ luôn, còn vừa cười vừa nói với ba vợ: “Cũng tại con mong con gái quá đó mà.”
Ông ngoại Cố đang định nói thêm câu nữa nhưng lại bắt gặp ánh mắt của con gái và cháu ngoại cùng lúc nhìn sang, cho nên ông chỉ đành hừ nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Ăn cơm trước đi đã.”
Bữa cơm vốn đang rất ấm cúng vui vẻ, thế nhưng khi mới ăn được nửa chừng thì ông ngoại Cố đột nhiên lên tiếng hỏi Cố Vi Lan: “Con còn nhớ cái cậu tiểu hầu tước nhà họ Phó, tên là Phó Thành Lạc không?”
Cố Vi Lan từng thoáng thấy qua cái tên này trong tư liệu các gia đình quý tộc trên mạng của Tinh cầu Số Một nên cũng có chút ấn tượng, vì thế cô bèn gật đầu: “Có chuyện gì vậy, ông ngoại?”
Ông ngoại Cố khẽ hắng giọng rồi chậm rãi nói: “Lần này hiếm khi con được nghỉ phép, ngày mai tranh thủ đi ăn với cậu ta một bữa cơm đi. Ta đã bảo người sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa rồi.”