Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi

Chương 7: Tìm người phụ nữ đêm qua cho tôi (2)

Cô sững người gần nửa phút, trừng mắt nhìn anh chằm chằm thêm một hồi nữa mới xác định mình không nghe nhầm.

Sau đó cô đành phải rút tay khỏi tay anh, khẽ ho một tiếng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Quan chỉ huy… anh còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi nhớ mình vừa phát tác thời kỳ mẫn cảm, các người đã gọi ai tới để trấn an tôi?”

Cố Vi Lan nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.

Ứng Ngộ là từ phản ứng cơ thể mà nhận ra mình đã trải qua thời kỳ mẫn cảm.

Cô im lặng vài giây rồi đáp: “Chuyện đó... tôi cũng không rõ lắm.”

Dù sao cô chỉ là quân y đi theo hạm đội, đúng ra sẽ vẫn luôn chờ ở khoang trung tâm, không giống như nhóm của Phó quan Cao. Chỉ cần bọn họ không nói ra thì cô hoàn toàn có lý do để “không biết gì cả”.

“Vậy cô đi điều tra đi.” Ứng Ngộ ném ra một câu, sau đó còn khẽ hất cằm lên.

Ý tứ của anh rõ ràng là bảo cô tiếp tục thắt nốt chiếc cà vạt trên cổ mình.

Cố Vi Lan: “...”

Tâm trạng cô đang buồn vui lẫn lộn, cô chỉ đành đưa tay ra tiếp tục hoàn thành phần việc đang dang dở.

Vừa thắt cô còn vừa buồn bực oán thầm.

Rốt cuộc là bắt tôi đi điều tra chính mình à?

Cái này thì tra kiểu gì chứ…

Mà tên chỉ huy này coi cô là trợ lý vạn năng hay gì? Sao chuyện kiểu này mà cũng muốn đẩy qua cho cô lo chứ?

Sau đó hai người tiếp tục lịch trình trong ngày.

Như mọi lần, Cố Vi Lan sẽ ngồi trên ghế lái điều khiển tinh hạm, còn Ứng Ngộ thì lười nhác tựa vào ghế phụ, uể oải lắng nghe quang não thông báo lộ trình.

Đến La Cung, Cố Vi Lan truyền số liệu và văn kiện đã chuẩn bị sẵn vào quang não của Ứng Ngộ, sau đó cô cũng đi cùng anh vào trong.

Khi Ứng Ngộ vào phòng họp gặp Tổng thống Liên bang thì cô ở lại trong phòng tiếp khách, vừa ngồi xuống ghế salon vừa mở màn hình xử lý công việc, vừa thong thả làm việc vừa chờ Ứng Ngộ quay lại.

Cố Vi Lan đi theo Ứng Ngộ đến nay đã khoảng hai năm, cô tự nhận là mình cũng khá hiểu tính khí vị cấp trên này.

Ví dụ như hôm nay, anh vừa ra khỏi phòng họp của Tổng thống xong liền tắt phụt quang não còn đang báo cáo công việc, đi một mạch lên tinh hạm cũng chẳng buồn nói một lời. Anh chỉ im lặng tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm hờ, đôi môi mỏng mang theo nét lạnh lùng lúc này đang uể oải lười biếng nhếch nhẹ lên trông khá chán đời.

Rõ ràng là anh đang không vui.

Cố Vi Lan cũng chỉ tập trung điều khiển tinh hạm, rất biết điều mà tránh đυ.ng vào họng súng lúc này.

Qua một lúc lâu, Ứng Ngộ bỗng dưng mở mắt ra, trông có vẻ hơi bực bội. Anh ngồi bật dậy lục tung cái rương bên cạnh, sau khi không tìm thấy thứ mình muốn thì liền cau mày nhìn sang cô: “Hôm nay không chuẩn bị kẹo à?”

Cố Vi Lan đáp ngay một câu: “Có, ở trong túi tôi.”

Lúc nhận nhiệm vụ làm trợ lý cho Ứng Ngộ, Cố Vi Lan đã điều tra rất kỹ thói quen sinh hoạt hiện tại của anh. Cô biết anh đặc biệt thích kẹo ngậm có nhân, lại còn phải là loại có thể gặm đến phần nhân bên trong.

Nhưng từ sau chuyện tối hôm trước, cô bắt đầu điều chỉnh lại một nhận định. Có vẻ như Ứng Ngộ thích kẹo không chỉ là vì khẩu vị. Nguyên nhân lớn hơn có thể là do di chứng từ thời nhỏ. Hội chứng “lệ thuộc tiếp xúc bằng miệng” mỗi khi có dấu hiệu phát tác thì anh sẽ phải dùng đồ ngọt để trấn áp bản năng này.

Nhưng bây giờ cô đang bận lái tinh hạm, căn bản không rảnh tay để lấy kẹo cho anh. Khi cô vừa định chuyển sang chế độ lái tự động thì cơ thể Ứng Ngộ bất ngờ nghiêng sát tới.

Anh đang tựa hẳn vào người cô, l*иg ngực rắn chắc áp sát, huân chương trên vai cấn nhẹ lên vai áo cô khiến toàn bộ khí chất quân nhân lạnh lẽo mang theo hormone nam tính mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy cô.

Đặc biệt là khi tay anh luồn vào túi áo quân trang của cô, cái cảm giác xuyên qua lớp vải mỏng ấy khiến toàn thân Cố Vi Lan cứng lại như một bản năng.