Sáng sớm hôm sau, Ứng Ngộ tỉnh lại trong chính căn nhà của mình.
Vừa ngồi dậy, anh nhận thấy mình đã trở lại hình thái cơ thể bình thường của nhân loại. Lông mày anh khẽ nhíu, gương mặt lạnh lùng thấp thoáng một vẻ khó chịu.
Dù anh hoàn toàn không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiểu rất rõ phản ứng bản năng của cơ thể mình. Chắc chắn anh đã trải qua thời kỳ mẫn cảm, hơn nữa, còn đã cùng ai đó phát sinh quan hệ.
Sau khi thời kỳ mẫn cảm phát tác, nếu không có ai giúp anh giải tỏa thì anh sẽ bị nó giày vò đến mức khó có thể tỉnh táo nhanh như vậy.
Ứng Ngộ gọi một cuộc tinh điện cho Phó quan Cao, sau đó nhận lại một câu trả lời khiến anh càng khó chịu hơn. Cuối cùng anh mang khuôn mặt nặng như đeo chì mà bước vào phòng tắm, thần thái xung quanh cả người đều u ám đi vài phần.
Sau khi tắm nước lạnh xong, Ứng Ngộ tiện tay mặc một chiếc áo choàng tắm rồi đi xuống lầu, chẳng buồn để ý xem việc này có hợp quy tắc hay không. Vừa lúc đó, cánh cổng lớn của phủ Công tước mở ra.
Cố Vi Lan vẫn như thường lệ đến từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Cô vẫn luôn nhớ rõ vị trí và nhiệm vụ của mình.
Công tước Ứng đã dặn dò cẩn thận là phải giấu kĩ chuyện đêm đó xảy ra trong thời kỳ mẫn cảm, thế là cô cũng liền coi chuyện đó chỉ như mình đang hoàn thành nhiệm vụ của một trợ lý. Chuyện sau này nên xử lý thế nào thì đó là việc của Ứng Ngộ và Công tước Ứng.
Vì vậy, dù vừa trải qua chuyện thân mật nhưng Cố Vi Lan vẫn như thường lệ đến chuẩn bị bữa sáng, tiếp tục chăm lo đời sống thường ngày cho vị thủ trưởng của mình.
Điều khiến Cố Vi Lan hơi bất ngờ là hôm nay Ứng Ngộ lại dậy sớm đến vậy.
Từ ngoài cửa bước vào, cô vừa vặn bắt gặp anh đang đứng dựa bên cửa bếp ngửa cổ uống nước. Dáng người cao lớn, yết hầu trên cổ họng nhấp nhô theo từng động tác nuốt, đường nét cơ thể rắn rỏi như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng.
Ngay lúc Ứng Ngộ ngước mắt nhìn sang, Cố Vi Lan lập tức thu lại ánh nhìn, tiện thể quay sang căn dặn vài câu với người máy Già La trong biệt thự, sau đó bình tĩnh bước tiếp.
“Quan chỉ huy đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Cố Vi Lan vừa để túi nguyên liệu tươi vào bếp vừa hỏi han tình trạng vết thương của anh.
Ứng Ngộ cụp mắt, ánh nhìn mang theo chút dò xét bình thản lướt qua người cô một vòng, sau đó anh còn thuận tay đưa chai nước rỗng cho cô rồi thờ ơ đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Hay là có cần thay thuốc không?”
Cố Vi Lan lên tiếng nhắc khi anh vừa xoay người đi: “Đợi ăn sáng xong, tôi sẽ giúp Quan chỉ huy thay thuốc một lần nữa.”
Ứng Ngộ chỉ “ừ” một tiếng, không rõ có ý kiến gì không, rồi chậm rãi xoay người lên lầu thay đồ.
Bữa sáng vẫn là những món mà thường ngày anh hay ăn. Cố Vi Lan chờ đến khi anh ăn xong, tâm trạng cũng xem như tạm ổn thì cô mới lấy hòm thuốc, ngồi xuống ghế sofa bắt đầu xử lý lại vết thương sau lưng cho anh.
Thay thuốc xong, Cố Vi Lan lúc này mới để ý chiếc áo sơ mi quân phục trên người Ứng Ngộ đang không được cài cúc cổ, một đoạn cổ áo phanh ra khiến cho yết hầu anh lộ rõ ra ngoài.
Cô lên lầu lấy xuống một chiếc cà vạt, vừa nghiêng đầu nghiêm túc thắt lại giúp anh vừa tiện thể báo cáo một lượt lịch trình hôm nay: “9 giờ rưỡi sáng, Quan chỉ huy cần đến La Cung gặp Tổng thống Liên bang. Hai giờ chiều quay về Bộ chỉ huy dự hội nghị, sau đó thì…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bất chợt khựng lại, bởi vì Ứng Ngộ đã đè ngón tay lên bàn tay đang buộc cà vạt của cô.
Cố Vi Lan đứng sững người, lúc này cô mới phát hiện anh không biết đã cúi đầu từ bao giờ, đang lặng lẽ chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt của anh không mang theo cảm xúc gì, vẫn lạnh nhạt và cấm dục như thế, khiến người ta khó mà tin được người đàn ông điềm tĩnh này lại là cùng một người với Ứng Ngộ dưới tác dụng của thời kỳ mẫn cảm hôm qua.
Cố Vi Lan đứng đơ người nhìn đôi môi mỏng tối qua từng hôn cô khẽ mở ra, rồi cô nghe thấy giọng Ứng Ngộ lạnh nhạt vang lên: “Trợ lý Cố, cô đi tìm giúp tôi người phụ nữ đã ngủ với tôi đêm qua.”
Cố Vi Lan: “...”