Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi

Chương 5: Gọi biệt danh của cô (2)

Trước đó cô từng cố ý tra cứu tư liệu về thời kỳ mẫn cảm của Biến thể Mị Ma, cô cũng biết rõ nếu không có gì bất thường thì đến ngày thứ hai là anh sẽ phải tỉnh táo lại rồi.

Cô cũng không chắc sau khi tỉnh lại thì Ứng Ngộ có còn nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra trên chiếc giường này hay không.

Nhưng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định nên rời khỏi giường thì hơn.

Cố Vi Lan nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi eo mình, lại khẽ đỡ đầu anh sang một bên, cẩn thận rút cánh tay mình ra. Nhưng đúng lúc ấy, mũi của Ứng Ngộ khẽ động, yết hầu anh cũng giật nhè nhẹ, rõ ràng đây là biểu hiện ban đầu khi chuẩn bị bật khóc.

Thế là ngay trước khi anh kịp bật ra một tiếng nấc nào, Cố Vi Lan đã nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi anh như dỗ dành. Gương mặt người đàn ông điển trai với những đường nét góc cạnh dần giãn ra sau khi được trấn an.

Chờ đến khi nhịp thở của anh ổn định trở lại thì cô mới rút lui về ngồi thẳng dậy

Lúc rời giường, Cố Vi Lan hơi khựng lại vài giây, cúi xuống nhặt quân phục dưới đất rồi bước vào trong khoang tắm. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, cô bình tĩnh thay đồ, cử chỉ gọn gàng cẩn thận như thường lệ.

Ngón tay khựng lại thoáng chốc lướt trên dấu vết ở cổ, sau đó lại bĩnh tĩnh kéo cổ áo lên cao, cài chặt nút trên cùng rồi mới thong thả bước ra ngoài.

Cơ thể Cố Vi Lan vẫn hơi khó chịu, nhưng may mắn là từ nhỏ cô đã quen với huấn luyện quân đội, thể lực, sức chịu đựng và khả năng hồi phục đều vượt trội so với người thường, cho nên cũng không đến mức không thể chịu nổi.

Cô kiểm tra lại hòm thuốc rồi xách lên giường trong khoang nghỉ ngơi, bắt đầu xử lý vết thương cho Ứng Ngộ thêm một lần nữa.

Cũng may lần này Ứng Ngộ không quậy phá gì, ngoài việc thỉnh thoảng trong mơ lại rúc vào người đòi cô hôn một cái thì phần lớn thời gian anh đều ngoan ngoãn để mặc cô xử lý.

Nửa tiếng sau, Cố Vi Lan thu dọn hòm thuốc và rời khỏi khoang nghỉ ngơi.

Lúc này, chiến hạm chính đã quay về điểm xuất phát, trở lại bầu trời Tinh cầu Số Một của Đế quốc Liên bang.

Cố Vi Lan vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cuộc thẩm vấn của Tổng bộ Chỉ huy, nhưng cô không ngờ khi mình vừa bước ra thì đã suýt va phải một người đàn ông trung niên mặc trường bào tơ lụa màu vàng xám.

Đây là cha của Ứng Ngộ, người đứng đầu gia tộc hào môn cấp cao nhất tại Tinh cầu Số Một - Công tước Ứng.

Cố Vi Lan giật mình, vội vàng thốt lên mấy chữ: “Công tước Ứng.”

Công tước Ứng nhìn Cố Vi Lan bằng ánh mắt như đang cân nhắc điều gì, sau đó ông chậm rãi gật đầu hỏi: “Nó thế nào rồi?”

“Tôi đã xử lý xong vết thương cho Quan Chỉ huy Ứng rồi, tạm thời không có gì đáng ngại.”

Cố Vi Lan hơi dừng lại một chút, cuối cùng cô lựa chọn thành thật nói về chuyện đã xảy ra: “Tối qua, do vết thương nhiễm trùng gây sốt cao dẫn đến thời kỳ mẫn cảm phát tác.”

Nghe đến đây, ánh mắt Công tước Ứng khẽ nheo lại: “Là cô ở bên cạnh nó suốt đêm sao?”

Cố Vi Lan gật đầu: “Vâng.”

Công tước Ứng im lặng nhìn cô một lúc, sau đó ông chậm rãi mở miệng: “Trợ lý Cố, mời đi theo ta.”

Cố Vi Lan lặng lẽ bước theo ông đến khoang thuyền số Hai.

Từ ô cửa sổ trên boong, cô có thể nhìn thấy những cụm tinh vân xa xăm đang lấp lánh ngoài không gian.

Cô đứng trước bàn làm việc, lặng lẽ nghe Công tước Ứng trao đổi với người của trung tâm thí nghiệm Tinh cầu Số Một qua hai cuộc gọi trên Tinh Điện.

Khoảng chừng mười mấy phút sau ông mới cắt đứt kết nối, sau đó ngẩng đầu nhìn cô...

“Trợ lý Cố, ta hy vọng cô có thể giấu Ứng Ngộ chuyện cô đã giúp nó vượt qua thời kỳ mẫn cảm lần này.”

Cố Vi Lan không hỏi lý do mà chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Phó quan Cao và mọi người đều biết tối qua chỉ có mình tôi vào khoang nghỉ của Chỉ huy.”

Ý của cô rất rõ ràng, chỉ một mình cô giấu thì cũng sẽ không có tác dụng gì.

“Chuyện đó cô cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý ổn thỏa. Ta vừa hỏi Giáo sư Bạch Lạc rồi, ông ấy nói sau khi Biến thể Mị Ma tỉnh lại sẽ quên hết những gì xảy ra trong thời kỳ mẫn cảm. Điểm này chắc là Trợ lý Cố cũng rõ rồi.”

Cố Vi Lan im lặng một lúc rồi đáp: “Tôi hiểu.”

Ứng Công Tước thấy cô đồng ý liền đứng dậy nói: “Vậy thì cứ quyết định thế đi.”