“...”
Cố Vi Lan cúi đầu nhìn cổ tay mình đang bị trói, cô khẽ thở dài một hơi.
Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh để dỗ dành anh: “Nhưng mà để như vậy thì em sẽ không xử lý được vết thương cho anh. Ứng Ngộ, anh đứng dậy trước được không?”
Ứng Ngộ rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, anh đang giữ chặt cô không buông, thế nhưng vẫn mang bộ dạng sợ bị đẩy ra, sợ cô sẽ giãy thoát rồi bỏ anh lại. Hốc mắt anh bây giờ đã trở thành đỏ hoe, từng sợi lông mi dài bị nước mắt thấm ướt dính vào nhau thành từng cụm.
Anh chẳng biết làm gì ngoài việc ôm cô thật chặt như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, nỉ non thì thầm bên cạnh: “Bảo Bảo…”
Cố Vi Lan đã bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, hơi thở cô trở nên gấp gáp lộn xộn, nhưng đúng vào lúc nghe thấy hai chữ kia thì cô liền bất chợt khựng lại.
Là cô nghe nhầm rồi sao?
Cô còn nhớ rất rõ, ký ức của Ứng Ngộ thuở nhỏ đã sớm bị Liên Bang xoá sạch, toàn bộ trí nhớ đã bị format hoàn toàn. Thế thì tại sao…
Sao anh lại có thể ngay lúc đang phát tác trong thời kỳ mẫn cảm mà gọi ra biệt danh hồi nhỏ của cô như thế?
Đột nhiên, Cố Vi Lan chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, tiếng động này đã bất ngờ kéo cô về khỏi cơn ngẩn ngơ. Ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy...
Trong thời gian cô thất thần ngắn ngủi, Ứng Ngộ dường như đã mất hết kiên nhẫn vì mãi không được an ủi đáp lại, anh khẽ nhăn nhăn chóp mũi, vẻ ấm ức cứ thế lan ra từng chút một, giống như giây sau anh sẽ chỉ chực khóc òa.
“Anh…”
Cố Vi Lan đột ngột phải đối mặt với cấp trên trong trạng thái như thế này, thật sự cô hoàn toàn không biết nên phải xoay xở kiểu gì.
Ứng Ngộ ban đầu chỉ đang rưng rưng nước mắt như sắp khóc, nhưng lại thấy cô chẳng hề dỗ dành mình chút nào, lại còn bối rối nhìn mình như một vật thể lạ, đôi môi anh bỗng run lên sau đó lại khẽ cắn một cái như đang cố kìm nén xuống.
Nhưng rồi anh vẫn không nhịn được.
Một giây sau, Ứng Ngộ bật khóc thành tiếng.
Tựa như vừa bị ai bắt nạt không thương tiếc, nước mắt anh cứ ào ào tuôn ra như suối. Từng giọt từng giọt cứ như vậy không ngừng rơi thẳng xuống mặt Cố Vi Lan.
Cô bị cảnh tượng khó tin này dọa cho cứng đờ cả người, đứng đơ ra một lúc lâu mới dám lắp bắp mở miệng: “Ứng Ngộ…”
Vì muốn xoa dịu cảm xúc đang sụp đổ của anh, Cố Vi Lan đành phải do dự vòng tay ra sau lưng anh, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về mấy cái.
“Được rồi… được rồi, ôm ôm một cái, anh đừng khóc nữa mà.”
Ứng Ngộ rõ ràng đã không thể kiềm chế được cảm xúc đang trong cơn vỡ đê, chỉ nháy mắt anh đã dứt khoát trượt người xuống rúc vào lòng cô, ôm chặt lấy cô như thể sợ chỉ cần buông tay ra là cô sẽ chạy đi mất.
Ngay sau đó…
Khi Cố Vi Lan còn chưa kịp phản kháng gì, mấy người bên ngoài cũng không hề hay biết, bộ quân trang nghiêm chỉnh trên người cô trong tích tắc đã bị một con Mị Ma nào đó không khách khí mà cởi... ra... hết... sạch!
...
Cố Vi Lan bị nghẹt thở tới mức tỉnh dậy giữa đêm.
Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện bản thân vẫn đang bị một người đàn ông nào đó ôm trọn trong lòng, hơn nữa còn theo một tư thế bá đạo đến mức khiến cô không thở nổi.
Bên tai cô còn vang lên những âm thanh kì lạ, nhỏ nhẹ nhưng đều đều như có gì đó đang cọ sát.
Cô nghiêng đầu, nhích người qua khỏi khuỷu tay anh để nhìn rõ hơn, rồi sau đó ngay lập tức thấy được…
Ứng Ngộ đang gối đầu lên vai cô, ngủ say như chết. Cánh tay anh vô thức ôm chặt lấy eo cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng cào nhẹ như rất sợ cô rời đi.
Cố Vi Lan vừa buồn cười vừa bất lực. Nhất là lúc anh hé miệng thở đều, tay còn rón rén nghịch nghịch ngón tay cô, nâng niu ve vuốt như đang giữ một thứ gì trân quý lắm.
Khi còn nhỏ Ứng Ngộ đã từng gặp sự cố trong một cuộc thí nghiệm, từ đóđể lại một vài di chứng nhỏ. Một trong số đó là hội chứng “lệ thuộc tiếp xúc bằng miệng”. Nói một cách dễ hiểu hơn thì, anh có xu hướng thể hiện cảm xúc qua việc dùng môi như thích cắn, thích hôn, thường xuyên dùng hành động đó để tìm cảm giác an toàn. Một khi đã ỷ lại vào ai đó, chỉ cần người đó biến mất thì anh sẽ cực kì bồn chồn, bất mãn, thậm chí có thể bật khóc như trẻ con để thể hiện sự uất ức.
Nhưng mà Cố Vi Lan có nằm mơ cũng không ngờ được, sau ngần ấy năm, Ứng Ngộ vẫn còn mang theo loại triệu chứng kỳ quặc này. Đáng nói hơn, cái gọi là “lệ thuộc tiếp xúc bằng miệng thời kì trưởng thành” ấy lại có thể bộc lộ ngay trên người một vị chỉ huy trầm ổn cấm dục như anh.