Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi

Chương 3: Xảy ra chuyện (3)

Nghe tiếng gọi này Ứng Ngộ dường như đã bị giật mình, lực siết nơi cổ tay cô đột nhiên nới lỏng. Hai mắt anh đang nheo lại, ánh nhìn giống như phủ một tầng sương mờ tràn đầy hoang mang phức tạp.

Anh cứ chăm chú nhìn vào hình dáng đôi môi cô đang mấp máy, rồi sau đó chậm rãi bắt chước theo khẩu hình của cô, vất vả thốt lên hai chữ khản đặc: “Vi Lan?”

Cố Vi Lan gật đầu, toàn thân cô đang căng cứng, mồ hôi lạnh cứ thi nhau túa ra ào ạt sau lưng. Cô đang hy vọng cái tên ấy có thể giúp anh tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng cô không ngờ chỉ một giây sau, Ứng Ngộ đột nhiên lao vào ôm siết lấy cô, như thể tất cả bản năng đều đang trỗi dậy cùng một lúc. Cả thân người anh đổ về phía trước, đầu vùi sâu vào hõm cổ cô, hơi thở hỗn loạn phả lên mạnh mẽ trên làn da nhạy cảm.

Cố Vi Lan bị ép phải ngửa đầu ra sau, hai tay mất đi điểm tựa, cô gần như bị đẩy ngã vào thành khoang nghỉ.

Cô chỉ biết kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Một chỉ huy cao cấp lạnh lùng và cứng rắn như đá, giờ phút này lại đang run lên trong vòng tay cô, y như một đứa trẻ đi lạc đường đang cảm thấy bất an tột độ.

Cô cứ đơ ra như vậy một lúc, không biết nên phản ứng lại kiểu gì.

Chỉ đến khi một giọng nói đã lạc hẳn, khản khàn như đang cố gắng nén khóc vang lên bên tai cô, Cố Vi Lan mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Vi Lan… Vi Lan…”

Anh nỉ non khẽ gọi tên cô, không phải bằng giọng lạnh nhạt thường ngày, mà bằng một ngữ điệu mềm yếu và uỷ khuất mà cô chưa từng nghe thấy.

Trong khi đó, hành động của anh lại cực kỳ ngang ngược, như thể anh đang muốn nhấn chìm cô trong sự hiện diện của mình, không cho phép cô trốn đi đâu cả.

Và càng bất ngờ hơn nữa là phía sau lưng anh, một chiếc đuôi đặc trưng của Biến thể Mị Ma vừa trồi lên.

Chiếc đuôi ấy mảnh và dài, ánh lên một sắc tím lam kỳ lạ. Phần cuối đuôi có hình tam giác ngược như một lưỡi móc, vừa có vẻ mềm mại nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm.

Thừa lúc Cố Vi Lan còn đang phân tâm nhìn anh bằng ánh mắt lúng túng dao động, Ứng Ngộ bất ngờ cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cằm cô.

Cái hôn không mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt mà giống như một lời kháng cáo nghẹn ngào, giống như nỗi ấm ức đã bị đè nén suốt bao năm chỉ trực chờ được thốt ra.

“Anh rất nhớ em… rất nhớ em...”

“Vi Lan, anh không cho phép em đi nữa...”

Cố Vi Lan phải cực kỳ vất vả mới có thể tách biệt được người đàn ông luôn lạnh lùng lý trí Ứng Ngộ của ngày thường và kẻ đang rơi vào cơn phát tác của thời kỳ mẫn cảm hiện tại, một sinh vật đang bị bản năng chi phối hoàn toàn.

Cô định mở miệng gọi “Quan chỉ huy” lần nữa, nhưng lời vừa ra tới đầu môi thì lại bị nuốt trở vào.

Cô hít sâu một hơi lấy hết dũng khí, đổi lại thành một cái tên mềm mại hơn: “Ứng Ngộ…”

Giọng cô nhẹ nhàng dịu xuống, khẽ khàng dỗ dành vỗ về anh: "Em biết rồi mà, được chưa? Anh cứ buông em ra trước đã.”

Nhưng anh lại kiên quyết lắc đầu, đôi mắt hơi ướt vẫn mang theo sự cố chấp gần như trẻ con. Anh cứ thế nhìn cô chăm chú rất lâu, như đang muốn khắc sâu hình ảnh này vào trong tận cùng trí nhớ.

“Không muốn buông.”

“Anh muốn Vi Lan mãi mãi ở bên anh.”

Lời nói ấy vừa ngang ngược vừa khiến người ta động lòng.

Cố Vi Lan hiểu rất rõ ràng đây không phải là anh đang thực sự tỉnh táo bày tỏ tình cảm với mình. Trong suốt mấy năm ở căn cứ thí nghiệm, cô đã từng nghiên cứu đủ loại hành vi của một Biến thể Mị Ma, thừa hiểu rằng biểu hiện này chỉ là một trong những bản năng chiếm hữu điên cuồng được khơi dậy trong thời kỳ mẫn cảm.

Nó hoàn toàn không phải tình yêu mà chỉ là một sự ám ảnh sinh học nguy hiểm.

Cô âm thầm tìm cách rút tay ra, thử cố gắng thoát khỏi vòng ôm đang siết chặt quanh mình. Nhưng chỉ cần cô vừa khẽ nhúc nhích một chút thì cổ tay đã bị anh níu chặt lại, thậm chí anh còn khóa chặt hơn, như một phản xạ bản năng không cho phép bất kỳ sinh vật nào rời đi.