Không chần chừ thêm nữa, Cố Vi Lan đưa tay lấy hòm thuốc bên hông quân phục, lần theo dấu mùi máu tiến sâu hơn vào hẳn bên trong.
Sau đó cô nhìn thấy anh.
Ứng Ngộ đang nằm bất động trong khoang nghỉ, lớp áo giáp chiến đấu vẫn còn mặc nguyên trên người, giờ đã trở nên rách nát và dính đầy máu. Có lẽ vì vết thương quá nghiêm trọng nên mới thế này. Cố Vi Lan rất hiếm khi thấy anh rơi vào tình trạng như vậy, càng hiếm thấy hơn là cơ thể của một Biến thể Mị Ma cấp cao bây giờ lại đang lộ ra các đặc điểm sinh học rõ rệt đến thế.
Ngay lúc này, trong mái tóc ướt mồ hôi của anh đã xuất hiện hai chiếc sừng cong cong nhô lên, trông tương tự như sừng của quái thú trong truyền thuyết.
Cô khẽ vén lớp tóc ngắn dính bết mồ hôi trên trán anh ra.
Làn da Ứng Ngộ mang một màu trắng bệch lạnh lẽo, trông mỏng manh như có thể nhìn xuyên qua. Ngũ quan của anh sắc sảo một cách lạ thường như được điêu khắc ra từ khuôn mẫu hoàn mỹ nhất, từng đường nét đều góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, gò má và xương quai hàm nhô lên cực kì sắc nét. Nếu nhìn kỹ hơn còn có thể thấy bên dưới làn da tái nhợt kia, những mạch máu trong suốt mảnh như sợi chỉ đang khẽ ẩn hiện.
Cố Vi Lan nhanh chóng kiểm tra sơ bộ. Ở sau lưng anh xuất hiện khá nhiều vết thương sâu, giống như đã bị trúng hỏa lực trực diện từ một chiến hạm. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương thành từng dòng, nhưng không phải máu màu đỏ như người bình thường mà là một thứ chất lỏng màu xanh lam nhạt, lạnh buốt và đang chậm rãi chảy dọc sống lưng.
Nhiệt độ cơ thể anh lạnh đến đáng sợ, nhịp tim cũng chậm hơn người thường rất nhiều.
Cô nửa quỳ xuống cạnh khoang nghỉ, đặt hòm thuốc bên cạnh và bắt đầu thực hiện các bước kiểm tra sâu hơn. Sau đó cô đã nhanh chóng tìm ra loại thuốc đặc chế chuyên dùng cho Biến thể Mị Ma, rút ống tiêm ra và thành thạo tìm mạch máu ở cánh tay anh.
Cô bình tĩnh đưa đầu kim ấn vào phần tĩnh mạch xanh mờ trên da.
Ngay khoảnh khắc mũi kim vừa chạm vào, người đàn ông đang hôn mê suốt từ lúc cô bước vào đến giờ bỗng chốc đã mở bừng mắt.
Cơ bắp tay của anh bất chợt căng lên, gân xanh nổi rõ như những dây leo quấn quanh cánh tay.
Đôi mắt anh sâu thẳm, tối tăm như một vực xoáy, ánh nhìn sắc lạnh và nguy hiểm y hệt một mãnh thú vừa khóa chặt con mồi mục tiêu. Ánh mắt ấy đang chính xác nhìn thẳng về phía Cố Vi Lan.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì giây sau ống tiêm trong tay đã bị bóp nát, những mảnh thuỷ tinh vỡ tung tóe bắn đầy ra sàn.
Cố Vi Lan đột ngột bị kéo mạnh vào lòng anh, cả người cô cứ thế ngã nhào về phía khoang nghỉ.
“Quan chỉ huy Ứng!”
Cố Vi Lan cố gắng giãy giụa và đánh thức anh, hoặc ít nhất là cố làm anh tỉnh táo thêm phần nào.
Trong tình thế cấp bách, cô đưa tay định khống chế điểm yếu chí mạng sau gáy anh. Nhưng ngay khi cánh tay cô vừa nhích lên một chút thì cổ tay đã đột nhiên bị giữ chặt lại.
Bàn tay Ứng Ngộ thật sự nhanh nhẹn và chính xác đến đáng sợ, anh đưa ra nắm ngay lấy cổ tay cô, các đầu ngón tay đang đè chặt và siết lại khá mạnh mẽ. Lực nắm này như đang cảnh cáo cô rằng, chỉ cần động thêm một chút nữa thôi thì anh sẽ không ngần ngại mà bóp vỡ mạch máu trên cổ tay cô.
Cố Vi Lan bị ép tới mức nằm xuống giường nghỉ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt bát ngờ chạm phải đôi mắt đỏ rực ẩn sau mái tóc rối bù của người đàn ông trước mặt. Hai chiếc sừng cong trên đầu anh lúc này chợt biến thành một màu đỏ kì quái, đó là dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang bước vào thời kỳ mẫn cảm của một Biến thể Mị Ma.
Lần này, cô lại ở cạnh anh ngay đúng vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Tệ hơn nữa là cổ tay cô đang bị giữ chặt, hoàn toàn không thể nhấn nút cầu cứu hay kích hoạt tín hiệu liên lạc.
Cố Vi Lan liếc một cái xuống cổ họng anh, nơi làn da trắng mỏng đang hiện lên từng đường gân xanh rõ rệt, chúng chạy dọc theo chiếc cổ căng thẳng như những sợi dây đàn sắp sửa đứt vỡ đến nơi.
Cô khẽ mím đôi môi khô khốc, sau đó khó khăn cất giọng, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng: “Quan chỉ huy... là tôi… Cố Vi Lan…”