Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Thút Thít Trong Vòng Tay Tôi

Chương 12: Tôi cũng rất muốn biết tên dở hơi ấy nghĩ cái gì (1)

Nghe xong lời đó, Cố Vi Lan chỉ cảm thấy đầu mình càng thêm ong ong. Chiến hạm bay nhanh như chớp, chưa đầy vài phút đã hạ cánh ngay ngắn trước biệt thự nhà họ Ứng.

Cô vừa bước vào cửa, người máy Già La đã xuất hiện, nhanh nhẹn đưa giày cho cô và nói: “Bác sĩ Cố, chủ nhân đang đợi cô ở thư phòng trên lầu.”

Cố Vi Lan cố gắng giữ lại chút lý trí còn sót, bước tới trước cửa thư phòng, gõ cửa:

“Quan chỉ huy.”

“Vào đi.”

Cố Vi Lan đẩy cửa bước vào.

Không có cô bên cạnh hầu hạ, người nào đó đến mặc quân phục cũng làm không xong. Trên người anh ta chỉ đang khoác đại một chiếc áo len xám trắng kiểu nghỉ ngơi ở nhà, sống mũi cao gác hờ một cặp kính gọng vàng, trông cứ như đang cosplay một vị học giả lười biếng. Trước mặt anh là quang não đang mở, trên bàn bừa bộn toàn là tài liệu chồng chất.

Ứng Ngộ nhìn thấy cô vào thì khẽ nhấc kính lên, liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống, mặt không cảm xúc tiếp tục đọc văn kiện.

Thấy vậy, Cố Vi Lan đành bước tới trước bàn đọc sách sau đó kiên nhẫn mở miệng: “Quan chỉ huy vẫn chưa tìm thấy chiếc đồng hồ kia sao?”

Ứng Ngộ trông vẫn không vui vẻ gì cho lắm, an chỉ hờ hững “Ừm” một tiếng, mắt không thèm rời màn hình, cũng chẳng có ý định ngẩng đầu lên nói chuyện với cô.

“Để tôi đi tìm thử đồng hồ cho anh.” Cố Vi Lan nói xong thì quay người đi thẳng về phía phòng ngủ của anh.

Cô men theo vị trí lần trước anh nói, kéo mạnh ngăn tủ đầu giường ra, lật mấy tờ hợp đồng phía trên. Quả nhiên, chiếc hộp đồng hồ kia vẫn nằm yên ổn bên trong, như chưa từng bị ai động đến.

Cố Vi Lan có cảm giác huyết áp mình sắp sửa tăng vọt. Cô cầm hộp đồng hồ quay lại thư phòng, mặt lạnh tanh đặt cái cộp một phát xuống bàn.

Ứng Ngộ cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh bình thản ngẩng đầu lên, mở hộp ra kiểm tra rồi bình tĩnh nghiêm túc xác nhận với cô: “Đúng là cái đồng hồ này.”

“Nó vẫn đặt đúng ngăn tủ mà tôi đã nói với Quan chỉ huy.” Cố Vi Lan lạnh giọng đáp.

“Ồ. Vậy à?” Ứng Ngộ thong thả đeo đồng hồ lên tay, động tác vẫn ưu nhã như mọi khi, như không hề cảm thấy mình có làm gì sai trái. “Tôi mở ra rồi mà không thấy, chắc tại Trợ lý Cố giấu kỹ quá.”

Khóe miệng Cố Vi Lan giật khẽ một cái. Thật muốn tặng ngay cho anh một cú vào gáy.

Anh lật qua hời hợt một cái nên không tìm thấy, thế là thành lỗi tại cô rồi à?

Vì đối phương là cấp trên nên Cố Vi Lan chỉ có thể đè cơn giận xuống, cô gượng gạo thốt lên một câu: “...Vâng, sau này tôi sẽ chú ý hơn. Quan chỉ huy còn sắp xếp gì khác không?”

Ứng Ngộ tiện tay lật lật lịch trình bên cạnh, sau đó anh thản nhiên nói: “Tôi muốn đến Tinh cầu Tư Phổ công tác.”

Lịch trình này rõ ràng không khớp với kế hoạch nghỉ phép mà Cố Vi Lan đã nhận được trước đó.

Cô cau mày hỏi lại: “Đây là thay đổi đột xuất sao?”

“Ừ.” Ứng Ngộ lười nhác kéo dài âm cuối: “Tổng thống Liên bang muốn lập trạm trung chuyển ở Tinh cầu Tư Phổ.”

Tinh cầu Tư Phổ nằm ở rìa phía Bắc của hệ chủ tinh, vốn là một tinh cầu cấp thấp, tin tức và kỹ thuật đều lạc hậu. Dù có đem theo cả đội ngũ kỹ thuật sang hỗ trợ xây dựng thì ít nhất cũng phải mất khoảng một tuần để hoàn tất giai đoạn nền tảng.

Cố Vi Lan xem qua lịch trình một lượt rồi nhẹ nhàng đề xuất: “Cái này có thể để Phó quan Cao sắp xếp người đi cùng. Nếu bây giờ xuất phát luôn thì vẫn kịp giờ.”

Ứng Ngộ lại bất ngờ đóng quang não lại, anh ngẩng đầu nhìn cô hai giây, sau đó rất tự nhiên thay cô ra quyết định: “Trợ lý Cố đi với tôi đi.”

Cố Vi Lan cuối cùng cũng không nhịn được, cô buộc phải nhắc nhở anh: “Tôi vẫn đang nghỉ phép đấy.”

Ứng Ngộ nghe vậy thì dường như cũng nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, đang định lên tiếng thì âm thanh tinh điện đột ngột vang lên.

Ứng Ngộ liếc mắt nhìn qua điện báo, anh thoáng cau mày rồi ấn nút nghe cuộc gọi.

“Vừa nãy Cục Hàng không Tinh vực kiểm tra được chiến hạm thuộc hạm đội của con đã bay thẳng vào khu vực An Thành, việc này đúng là thật hả?”

Do Ứng Ngộ đang bật chế độ phát loa ngoài nên Cố Vi Lan có thể nghe rất rõ giọng người gọi đến là Công tước Ứng.