Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 26

Buổi hòa nhạc cổ điển này rất cao cấp – ngoại trừ Tưởng Chinh các nghệ sĩ góp mặt đều là những cái tên được biết rộng rãi. Do vậy cậu ấy là một trong những người biểu diễn đầu tiên.

Thẩm Tùy Ngọc thấy Tưởng Chinh từ lúc lên sân khấu đã liên tục đánh mắt về một chỗ chừa sẵn ở hàng đầu, nhưng cái ghế trống kéo tâm trạng cậu tụt xuống thấy rõ, mặt mày sa sầm cả ra.

Cũng may thực lực của Tưởng Chinh vẫn đủ vững.

Caprice No.24 của Paganini là một bản nhạc thử thách kỹ thuật, mà truyền tải nó bằng cello lại càng đẩy độ khó thêm một bậc. Dưới ánh đèn sân khấu, Tưởng Chinh đắm chìm trong màn biểu diễn; lực kéo mạnh mẽ, dứt khoát, cổ tay lả lướt theo giai điệu, cơ thể trẻ trung đầy sức sống uyển chuyển cùng dòng nhạc, mái tóc được vuốt keo tỉ mẩn cũng xõa tung theo những chuyển động đam mê.

Cả khán phòng đều bị một bầu nhiệt huyết ấy mê hoặc.

Đến khi Le Cygne của Saint-Saëns vang lên, khán giả chưa kịp thoát ra khỏi cơn bão cảm xúc trước đó thì đã được tiếng cello cùng phần đệm piano nhẹ nhàng đẩy chìm xuống mặt hồ lung linh của giai điệu. Âm sắc cello trầm lắng và da diết như chiếc cổ kiêu sa của thiên nga trắng, nó dang cánh ra, vừa cao quý vừa duyên dáng lướt trên mặt hồ phẳng lặng như gương bạc.

Âm thanh len lỏi khắp khán phòng, không gian như thể được rắc toàn bụi phép lấp lánh. Giai điệu vẽ nên trước mắt người nghe một khung cảnh vừa tinh khôi, mỹ lệ tựa cổ tích, lại khuấy động nỗi buồn sâu thẳm nhất trong lòng người, khiến thính giả không thể kìm được mà lặng lẽ rơi lệ.

Hai bản nhạc kết thúc, phía dưới mới lác đác nổi lên vài tiếng vỗ tay bởi dường như người nghe vẫn chưa tỉnh mộng, tới khi Tưởng Chinh cúi chào chuẩn bị rời sân khấu khán phòng mới vỡ òa những tiếng tán thưởng chân thành.

Một hồi lâu, Thẩm Tùy Ngọc vẫn ngồi lặng ra tại chỗ.

Mãi sau đó anh mới chống tay dậy định rút lui, nhưng ngay lập tức ngồi phịch xuống.

Trời ạ! Cha nội kia còn định làm cái gì nữa đây!

Ở đầu lối đi là Tưởng Chinh đã thay ra khỏi bộ lễ phục diễn, hai tay chống hông và biểu cảm như sắp đánh nhau đến nơi, cậu liên tục rà quét ánh mắt sắc như dao khắp khán phòng.

Ông! Đây! Nhất! Quyết! Không! Tin! A! Ngọc! Không! Đến!

Tưởng đại thiếu gia còn phái hẳn hai vệ sĩ ra canh giữ cửa sau, còn mình thì đích thân đi kiểm tra từng dãy ghế.

Thẩm Tùy Ngọc chỉ muốn bay màu ngay tại chỗ, trong đầu anh gào thét “cứu tao cứu tao cứu tao…” nhưng mà Bang Địch cũng chẳng làm được gì nữa vì điểm kỹ năng hết sạch rồi. Tuy nhiên…

[Ký chủ ký chủ, nhìn sang trái kìa.]

Bên trái? Thẩm Tùy Ngọc lập tức ngoảnh sang.

Gương mặt đẹp trai sắc sảo làm người ta ngộp thở đập ngay vào mắt anh, cậu thiếu niên khoanh tay dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng phía trước, biểu cảm lạnh lẽo như một pho tượng băng.

“Sao cậu lại ở đây?” Thẩm Tùy Ngọc kinh ngạc hỏi.

Nghe vậy cậu kia từ từ quay đầu lại liếc anh một cái rồi nhếch môi ngạo mạn phun ra: “Anh là ai?”

[Cậu ta làm màu đó, từ nãy đến giờ cậu ta lén nhìn ký chủ mấy lần rồi.] Bang Địch mách.

Thẩm Tùy Ngọc: “…” Thôi được, thích diễn thì diễn.

Anh vờ chỉnh lại gọng kính đen, hạ giọng mềm mỏng nhất có thể: “Chào cậu, cậu giúp tôi một việc được không?”

“Hừ.” Cậu ta hờ hững cười khẩy: “Còn lâu.”

Tiếng cười kia làm Thẩm Tùy Ngọc chết lặng, anh đang vừa sốt ruột vừa tức đây, mà cũng vừa chẳng biết làm thế nào.

Khóe mắt thấy Tưởng Chinh sắp mò đến hàng ghế này, anh quăng luôn lễ nghĩa, lịch sự sang một bên, dứt khoát vươn tay tóm cổ áo cậu thiếu niên rồi giật mạnh về phía mình.

Bờ vai của cậu ấy thật rộng, nghiêng xuống đã chặn gần hết ánh sáng, trong tầm nhìn của Thẩm Tùy Ngọc lúc này chỉ còn đôi mắt phượng tuyệt đẹp của đối phương, đuôi mắt hẹp dài giờ đã trợn tròn kinh ngạc, đồng tử co rút, sự sắc sảo thường ngày bây giờ đã đóng băng.

Một nỗi xót xa cùng áy náy manh nha trong lòng Thẩm Tùy Ngọc, anh quyết định nhắm mắt lại. Bàn tay của anh trượt qua ngực, luồn vào trong áo khoác của cậu ấy, vòng qua lớp áo thun ở eo anh siết chặt lấy rồi kéo cậu áp sát vào mình.

Má hơi nâng lên, môi hai người chạm nhau qua lớp khẩu trang.

Thẩm Tùy Ngọc biết hành động này cực kỳ khiếm nhã. Anh còn biết, ngoài lý do bị dồn vào tình thế bắt buộc, ẩn sâu trong lòng anh muốn so kè với cậu ấy.

Nhưng ngay giây tiếp theo Thẩm Tùy Ngọc đã thấy hối hận. Tay anh đang ôm eo người kia vội rút về chỉ bám lấy áo, cằm cũng cố nghiêng ra xa để họ không tiếp tục chạm môi vào nhau nữa.

“Xin lỗi, cho tôi mượn cậu che một chút.”

Nhưng dù thế nào hai bọn họ vẫn đang dính sát vào nhau. Cơ thể trẻ trung săn chắc lại ấm nóng, Thẩm Tùy Ngọc còn cảm nhận được lông mi của cậu quét qua kính mình, trong hơi thở của anh chỉ còn toàn mùi cam quýt dễ chịu.

Góc mắt của Thẩm Tùy Ngọc nhác thấy Tưởng Chinh cũng đã chú ý đến chỗ bọn họ. Anh căng thẳng đến cực độ. Cậu thiếu niên cũng hơi nghiêng đầu liếc qua một cái rồi rục rịch cử động…

Nếu cậu ấy quyết định đẩy Thẩm Tùy Ngọc ra thì anh cũng không thể làm gì được. Bộ dạng cải trang sơ sài của anh chắc chắn không qua được mắt Tưởng Chinh. Điều cuối cùng chờ đợi anh sẽ là bị hệ thống khai tử.

Trong khoảng tối chật chội, Thẩm Tùy Ngọc như người sắp chết đuối bám vào cọc – anh giữ chặt áo cậu thiếu niên, cố gắng từ âm thanh và xúc giác để phán đoán xem cậu ta định làm gì.

… Cậu thiếu niên dùng tay phải gạt tay vịn giữa hai ghế lên.

Tiếp đó, eo anh bị một bàn tay đỡ lấy, đồng thời sau gáy truyền đến cảm giác ấm áp. Thiếu niên cúi đầu nghiêm túc đặt xuống một “nụ hôn”. Qua chiếc khẩu trang họ không thể thực sự chạm vào nhau, vậy là cậu hơi nâng cằm để có thể nhẹ nhàng áp môi vào chóp mũi của anh.

Thẩm Tùy Ngọc không thích nhất là người khác chạm vào eo mình, đằng sau gáy lại bị một bàn tay giữ chặt, anh đang bị vây dưới lớp áo khoác và bóng vai rộng của cậu, cơ thể của anh vô thức run lên, khiến “nụ hôn” này càng thêm chân thật lẫn nóng bỏng.

Tưởng Chinh mặt đầy ghê tởm liếc cặp đôi đang ôm ôm ấp ấp ở hàng ghế cuối; một người ngả xuống kẻ kia thì ngửa ra, hai người dính chặt vào nhau, người ở dưới chỉ thấy thò ra một chân đang kiễng hẳn lên.

Vô liêm sỉ! Ở trong nhà hát tao nhã, thiêng liêng này mà vẫn nổi hứng được! Phát gớm! Tưởng Chinh hung hăng lườm cái cục hai người đó, cậu nắm chặt tay vòng sang phía bên kia khán phòng.

Mãi đến lúc được buông ra hẳn, Thẩm Tùy Ngọc vẫn còn ngơ ngác. Anh chầm chậm liếc sang người bên cạnh thấy thiếu niên vẫn một biểu cảm lạnh lẽo như thế, đôi mắt vẫn âm trầm như đang nén giận… Chỉ là, đôi tai đã khác – từ vành tai đến dái tai cậu ấy đều là một màu đỏ chót như máu.

Bị Thẩm Tùy Ngọc nhìn chằm chằm, thiếu niên tai đỏ mới liếc xéo lại một cái. Anh bèn kéo khẩu trang xuống, nhìn đối phương rồi nói rất chân thành: “Cảm ơn cậu.”

“…” Mặt vẫn lạnh như tiền, thiếu niên lại quay đầu đi chỗ khác.