“Bác sĩ ơi, hôm nay anh không vui ạ?”
Khám xong cho Chương Nguyện như thường lệ, bất ngờ tay áo blouse của hẩm Tùy Ngọc bị một bàn tay bé xíu kéo lại.
“À.” Thẩm Tùy Ngọc cụp mắt, gõ gõ đầu bút vào cuốn sổ ghi chép, lơ đãng đáp: “Anh có việc muốn làm nhưng lại không làm được.”
Thẩm Tùy Ngọc nghĩ lại tình huống buổi trưa mà vẫn ngơ ngẩn, hệ thống còn chưa trừng phạt mà Lâm Hoan Từ đã quỳ gối xin anh rồi – vì một chuyện nhỏ mà quỳ xuống cầu khẩn ngay giữa canteen đông nghịt người.
Thẩm Tùy Ngọc luôn là người điềm đạm, bình tĩnh, nhưng lúc đó cảm xúc của anh hai chữ “choáng váng” cũng không đủ sức diễn đạt.
Bang Địch cũng chấn động không kém, nó còn lo sợ độc giả nguyên tác nổi điên rồi trách ký chủ nữa. Logic của họ rất dễ đoán: thụ chính phải nhún nhường đến mức hèn mọn thế này thì chắc chắn là do công không chịu cho thụ đủ cảm giác an toàn, chứ tại sao cậu ấy lại phải hạ mình như vậy!
Ai ngờ phản hồi hệ thống lại là…
[Ô hay bảo quỳ là quỳ thật luôn? Người Nhật à?]
[Truyện đổi thành SM từ bao giờ thế? Tôi vào nhầm tag à?]
[Không thể nào, chắc chắn người này không phải thụ chính, tôi trèo nhầm CP rồi!]
Không! Đừng giả ngơ! Thế giới này không sai! Là thụ chính đã chạy lệch khỏi thiết lập hàng trăm cây số đấy! Nghĩ vậy Bang Địch vội vã đi xin hệ thống chủ kết thúc nhiệm vụ sớm để chuyển sang thế giới khác nhưng bị từ chối. Thế là nó đành phải xóa luôn cảnh ở canteen đi.
Đáng ghét.
Bang Địch trong đầu Thẩm Tùy Ngọc vờn qua gạt lại cây đồ chơi cho mèo, phát ra tiếng “bốp bốp” liên hồi. Anh hỏi nó làm sao nhưng Bang Địch không hó hé mà chỉ xoay cái lưng tròn ủng lại với anh…
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tùy Ngọc là người xuống nước trước: anh chủ động dỗ dành Lâm Hoan Từ và hứa sẽ đi xem nhạc kịch với cậu ta.
Phải nói là không thể không xuống nước thì đúng hơn, anh cười chua chát.
“Là vì Tiểu Nguyện đúng không ạ?” Cô bé lại hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của anh.
Tiểu Nguyện nằm trên giường bệnh bắt đầu lo lắng, cô bé khó nhọc nhổm người lên: “Em không cần chăm đâu bác sĩ, anh muốn làm gì thì cứ làm đi ạ.”
Thẩm Tùy Ngọc chớp mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng tập trung trở lại.
“Tất nhiên là không phải, sao em lại nghĩ thế?” Anh chỉnh lại kính rồi ngồi xuống, mỉm cười với cô bé: “Chăm sóc Tiểu Nguyện cũng là điều anh muốn làm mà.”
Thẩm Tùy Ngọc đã thực tập ở đây một thời gian nên cũng biết hoàn cảnh của Tiểu Nguyện. Bố mẹ ly hôn rồi cũng đều đã tái hôn, người nào cũng không muốn chi tiền cho căn bệnh vừa khó chạy chữa vừa tốn kém của cô bé. Hiện tại mọi chi phí chữa trị đều do người anh trai sinh viên vừa đi học vừa đi làm trang trải. Do vậy cô bé trở nên rất nhạy cảm, luôn lo sợ mình là gánh nặng cho người khác.
“Tiểu Nguyện vừa ngoan vừa đáng yêu thế này, xứng đáng được chăm sóc thật tốt.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, rồi đứng dậy chỉnh lại cánh tay đang truyền dịch cho em.
Muốn làm gì thì cứ làm à?
Cũng đúng thôi, đây đã là thế giới tiểu thuyết rồi, có gì phải tiếc nuối nữa? Thẩm Tùy Ngọc không thể từ chối Lâm Hoan Từ nhưng cũng không phải không lách luật được.
Chiều thứ Sáu đó, anh được thầy hướng dẫn, cũng là bác sĩ mổ chính cho tham gia một ca phẫu thuật dưới vai trò trợ lý. Mặc dù phải đứng suốt bốn, năm tiếng đồng hồ rất mệt mỏi nhưng Thẩm Tùy Ngọc thấy mãn nguyện. Do đó anh mang tâm trạng tốt đi gặp Lâm Hoan Từ, nhờ vậy dù cậu ấy vẫn lén quan sát mấy lần cũng không phát hiện ra anh có vẻ gì là khiên cưỡng cả.
Tối nay Thẩm Tùy Ngọc quyết định sẽ bung hết số điểm kỹ năng mình tích lũy được từ đầu đến giờ.
Dĩ nhiên điểm kỹ năng không thể làm những việc vi phạm quy tắc thế giới như phân thân hay dịch chuyển tức thời. Nhưng nếu chỉ để thôi miên Lâm Hoan Từ, khiến cậu ta tưởng rằng cả tối anh luôn ở bên cạnh thì hoàn toàn có thể.
Anh cũng sẽ không thể để Tưởng Chinh biết rằng mình đã đến buổi hòa nhạc. Nếu bại lộ mà đến tai Lâm Hoan Từ, khi đó hệ thống sẽ coi anh là bug không thể sửa và xóa sổ anh khỏi thế giới luôn.
Nơi biểu diễn nhạc kịch và sân khấu hòa nhạc chỉ cách nhau có hai con phố, Thẩm Tùy Ngọc liếc nhìn Lâm Hoan Từ đang say sưa nghe ca sĩ trên bục ngân nga, đeo khẩu trang và đổi thành kính đen to bản rồi lặng lẽ rời đi.
Anh phi thẳng đến chỗ kia, vừa định tìm cách kín đáo vào trong thì bất ngờ đυ.ng mặt một người có vẻ khả nghi đang vội vã lao ra. Bang Địch ngay lập tức cảnh báo. Hóa ra người đó là một vai phụ không quan trọng trong nguyên tác: trợ lý của chị họ Tưởng Chinh.
Thẩm Tùy Ngọc nhíu mày. Sao người nọ lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Từ khi mẹ cậu ấy qua đời, quan hệ của Tưởng Chinh với hai bên nội ngoại càng ngày càng tệ. Tất cả mọi người đều nhất nhất phản đối việc cậu ấy theo đuổi âm nhạc do vậy không có người thân nào đến xem cậu biểu diễn cả. Sau này, khi Tưởng Chinh cãi nhau với cha rồi bỏ đi khỏi bữa tiệc của nhà họ Tưởng, một phần nguyên do là vì những thành tựu cậu ấy nỗ lực đạt được đều bị người nhà coi thường.
Suy nghĩ một lát Thẩm Tùy Ngọc đổi hướng, bước về phía hậu trường.
Cùng lúc đó trước cửa phòng nghỉ của Tưởng Chinh, trợ lý của cậu ấy đang đi qua đi lại, bồn chồn thấy rõ. Người nọ hoảng hốt nói vào trong điện thoại: “Anh Tưởng, có người cắt đứt hết dây đàn rồi!”
Lúc này Tưởng Chinh đang được nói chuyện với các cây đa cây đề trong giới âm nhạc cổ điển, chưa thể rời đi ngay. Mãi một lúc sau cậu mới hớt hải chạy được về phòng nghỉ, sợ hãi mở toang hộp đàn cello dựng sát tường ra…
Cây đàn yêu quý vẫn còn nguyên vẹn.
Tưởng Chinh vừa thở phào vừa tức, ra vỗ cái bốp vào sau gáy trợ lý: "Anh hét cái gì mà hét! Vẫn còn nguyên si đấy thôi!”
Trợ lý trố mắt ngạc nhiên: “Không thể nào! Rõ ràng mới vừa nãy còn…”
Tưởng Chinh lườm trợ lý một cái xém mày rồi tự mình kiểm tra âm thanh một lần nữa, sau khi xác nhận tất cả đều ổn cậu quyết định ngồi canh bên cạnh cây đàn luôn.
Cậu rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Tùy Ngọc nhưng đầu kia vẫn không bắt máy. Bực mình, Tưởng Chinh vò đầu bứt tai thì sực nhớ ra tóc đã được vuốt keo tạo kiểu, thế là cậu lại vội vàng chỉnh trang tươm tất trở lại.
Ở một góc, Thẩm Tùy Ngọc âm thầm liếc qua khu phòng nghỉ một cái rồi rảo bước tới hàng ghế cuối cùng trong khán phòng, chọn chỗ khuất sau một người đàn ông to con. Yên vị rồi mới cúi đầu nhìn vết thương rỉ máu ở kẽ tay giữa ngón trỏ và ngón cái, anh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thôi miên Lâm Hoan Từ thì điểm kỹ năng còn lại của anh chỉ đủ để đổi một bộ dây đàn mới, còn việc thay dây anh phải tự xử lý. Anh làm rất khéo, quấn dây không khác gì nguyên bản nhưng chẳng may vẫn bị sợi dây đứt quật vào cứa rách tay.
Vẫn may là anh đến kịp.