Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 24

Lâm Hoan Từ đứng ngoài cửa phòng bệnh, dõi mắt nhìn cảnh tượng bên trong.

Chàng trai đeo kính gọng bạc trong chiếc áo blouse trắng, khom người nói chuyện với một bé gái khoảng mười tuổi ngồi trên xe lăn. Anh nắm hờ bàn tay giơ ra phía trước cách cô bé chừng nửa mét.

Hình như tứ chi của cô bé rất yếu, bởi hiện tại bé đang nín thở, run rẩy nâng cánh tay lên cố gắng hết sức chạm vào tay Thẩm Tùy Ngọc. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên nỗ lực của cô bé, gương mặt nhỏ vốn nhợt nhạt cũng đỏ bừng vì quyết tâm. Cuối cùng cô bé với tới được ngón cái của Thẩm Tùy Ngọc rồi nắm chặt lấy, sau đó háo hức ngước lên nhìn anh.

“Tiểu Nguyện giỏi lắm! Nào, phần thưởng của em này!”

Đôi mắt đào hoa sau cặp kính của Thẩm Tùy Ngọc cong cong. Anh nhẹ nhàng lật cánh tay của cô bé lại rồi xòe tay mình ra, ở trong là một chiếc kẹp tóc Kitty nhỏ xinh. Tiểu Nguyện vui mừng nhận lấy.

“Cậu thực tập sinh đó là bạn của cậu à?”

Cô y tá dẫn Lâm Hoan Từ tới không kìm được tươi cười: “Cậu ấy đúng là rất hợp làm bác sĩ đấy. Cô bé kia bị viêm tủy sống cấp tính bẩm sinh, đã thường xuyên phải chịu đau đớn rồi, còn luôn tủi thân cho rằng mình là gánh nặng của người thân.”

“Ấy thế mà từ khi cậu ấy đến, tinh thần của em ấy tốt lên hẳn, cả tính cách cũng hoạt bát hơn nhiều.”

Lâm Hoan Từ im lặng không đáp, chỉ liếc nhìn tập hồ sơ trên tay y tá đầy suy tư.

*

“Hội trưởng.” Trong bữa trưa Lâm Hoan Từ ngước nhìn người đối diện, đột nhiên lên tiếng: “Dạo này anh gầy đi nhiều quá.”

Thẩm Tùy Ngọc không để tâm lắm, cười cười đáp: “Vậy à? Có lẽ việc thực tập bận rộn quá.”

“Phải, đúng là bận thật.” Lâm Hoan Từ cúi đầu chọc chọc khay cơm, chậm rãi nói: “Nghe người ta bảo làm bác sĩ cực lắm, em không muốn anh phải vất vả như thế…”

“Vì vậy đợi em tốt nghiệp rồi em kiếm tiền nuôi anh nhé?”

“…” Thẩm Tùy Ngọc suýt thì sặc. Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Hoan Từ – rõ ràng cậu ấy không hề nói đùa.

Anh nhớ trong giai đoạn “truy thê” vật vã nằm ở phần sau của truyện, công chính sẽ sốt sắng muốn bao nuôi minh tinh thụ. Nhưng sao bây giờ đến lượt anh lại thành Lâm Hoan Từ muốn chủ động bao nuôi mình thế này?

… Thôi kệ, đến giờ tính cách của thụ đã lệch lạc lắm rồi, thêm một cái này nữa cũng chẳng có gì lạ cả.

“Làm bác sĩ là lý tưởng của tôi, vì vậy tôi không thấy việc này có gì vất vả cả.” Thẩm Tùy Ngọc nghiêm túc đáp. Cảm giác quấn siết ngột ngạt lại bắt đầu bò lên cổ chân trái.

Thẩm Tùy Ngọc hơi nhíu mày.

“Thứ Sáu tan làm xong anh có rảnh không?” Anh chưa kịp xác nhận nguyên nhân của cảm giác kia thì Lâm Hoan Từ đã đổi chủ đề.

“Em rất muốn xem một vở nhạc kịch, hôm đó là buổi cuối trong tour lưu diễn ở thành phố mình đấy.” Khi nói câu này, cậu ấy né tránh ánh mắt của anh.

“Tôi cũng đang định nói với em.” Thẩm Tùy Ngọc đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Tối thứ sáu này tôi dự định đi nghe hòa nhạc, tám giờ, kéo dài khoảng một tiếng.”

Thẩm Tùy Ngọc vốn định viện lý do công việc để từ chối Lâm Hoan Từ, nhưng sau khi cân nhắc anh chọn nói thật. Anh không thích dối trá, hơn nữa đến xem bạn thân từ nhỏ chơi nhạc cũng chẳng phải việc gì sai trái. Thay vì cứ giấu giếm, lấp liếʍ, lỡ đến khi sinh sự ngoài ý muốn thì khó mà kiểm soát được, chi bằng cứ nói thẳng ra là tốt nhất.

Anh tin hệ thống tối cao chắc sẽ hiểu thôi.

Thẩm Tùy Ngọc còn giải thích thêm rằng đó là kế hoạch có từ trước, sau đó hứa với Lâm Hoan Từ sẽ đưa cậu ấy đến thành phố khác để xem nhạc kịch.

Lâm Hoan Từ lặng thinh, suôt một hồi chỉ cúi đầu nghịch đồ ăn trong bát. Tới khi Thẩm Tùy Ngọc lên tiếng gọi, cậu mới buông đũa ngẩng lên: “Anh định tới buổi hòa nhạc Tưởng Chinh tham gia phải không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tùy Ngọc thẳng thắn đáp, chờ đợi phán quyết.

Không thấy động tĩnh gì.

Ơ, vậy là được qua rồi?

Anh còn chưa kịp thở phào thì người đối diện nhàn nhạt lên tiếng: “Anh không có thời gian hẹn hò, hôn em, hay ngủ với em. Nhưng anh lại có thời gian đi xem Tưởng Chinh biểu diễn.”

Thẩm Tùy Ngọc không tin nổi vào tai mình: “Em nói gì?”

Lâm Hoan Từ nhìn anh trân trân, trong đôi mắt đó cuộn lên thứ cảm xúc cuồng dại giống ở phòng y tế hôm nọ.

“Hội trưởng, đừng đi được không?” Cậu ấy rời khỏi ghế tiến đến chỗ Thẩm Tùy Ngọc, tay vịn cạnh bàn rồi quỳ xuống bên cạnh anh: “Em xin anh đấy.”

Thẩm Tùy Ngọc cảm thấy mình cần vào phòng cấp cứu lắp thở oxy gấp.

*

Tại cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, Chương Hách trong bộ đồng phục nhân viên đang ngồi bên quầy cà phê, cảm thấy ê chề bức bối đến cuồng chân cuồng tay.

Anh ta không thể không nhớ đến cuộc thi Lập trình hôm nọ mà mình chỉ về thứ ba. Tất cả là tại thằng nhãi họ Chu đó chết tiệt đó! Đáng nhẽ đội của anh ta nên ôm cúp vô địch, rồi cứ thế tiến đến các cuộc thi to hơn, có giải thưởng giá trị hơn – thay vì anh ta phải cắm mặt làm bán thời gian ở đây để kiếm chút tiền!

Vài hôm trước Chương Hách còn đυ.ng mặt Thẩm Tùy Ngọc bước vào mua nước, may nhờ cái mũ lưỡi trai đồng phục sùm sụp nên thằng đó không nhận ra mình. Nếu không thì quá mất mặt!

Mà nhắc mới nhớ, thằng chả còn mua gói kẹo trái cây có bao bì cực kỳ ngớ ngẩn… Thực ra sau này anh ta cũng thử một viên, tính ra thì cũng ngon, mỗi tội hơi chua.

“Chương Hách.”

Đang mải suy nghĩ miên man thì có người gọi tên, đó là một giọng nói rất dễ nghe mà anh ta có lúc đã từng say mê.

Còn bây giờ Chương Hách chỉ thấy âm thanh đó rợn người.

“… Sao vậy?”

“Giúp tôi một việc.” – Thái độ của Lâm Hoan Từ vẫn cứ dửng dưng, lạnh nhạt, như thể phải nghe theo mọi điều cậu ta nói đều là việc hiển nhiên.

“Chuyện gì?” Bây giờ Chương Hách ngập ngừng, anh ta không vội vàng gật đầu như mấy lần trước nữa.

Lâm Hoan Từ cúi sát lại nói nhỏ bên tai anh ta. Càng nghe Chương Hách càng kinh ngạc, mắt trợn trừng: “Cái gì! Cậu mất trí à? Không được, tôi không làm đâu!”

Anh ta đanh mặt lại nghiêm túc nói, những việc liên quan đến người nọ Chương Hách quyết không dây vào nữa.

Nhưng Lâm Hoan Từ hẳn đã đoán được rằng anh ta sẽ từ chối, cậu chỉ thong thả ngồi xuống đối diện, buông một câu nhẹ hều: “Chương Nguyện là em gái của anh đúng không?”

Chương Hách cứng đờ.

“Anh nên thường xuyên đến thăm vào. Em gái anh ở lì trong phòng bệnh quanh năm suốt tháng nên buồn chán lắm, chỉ biết quấn lấy bác sĩ nói nhảm thôi.”

Nói đến đây Lâm Hoan Từ thoáng lộ ra vẻ bực bội, tay xoay xoay cốc cà phê chưa nhấp môi: “Chữa bệnh cho em gái anh chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

“Giúp tôi, tôi sẽ giúp anh lo chi phí.”