Tạm thời Thẩm Tùy Ngọc không có tâm trí để để ý những âm thanh ồn ào xung quanh. Cậu nam sinh trước mặt đang cúi sát vào anh, tay trái của cậu ta giữ chặt cổ tay anh, chiếc điện thoại cũng vì thế mà rơi “bộp” xuống ghế.
Anh vì bất ngờ mà trừng lớn mắt.
Mặt cậu ấy ở rất gần, đủ để anh thấy rõ mồn một từng cái run nhẹ trên hàng mi. Mái tóc rối đen nhánh phủ xuống trán, bằng cách nào đó càng tôn lên đôi mắt phượng sắc sảo. Nhưng giờ đây, vẻ lạnh nhạt thường ngày đã thay bằng bực bội, cáu kỉnh rõ ràng.
Thẩm Tùy Ngọc xưa nay luôn là người biết ý lại hiểu chừng mực, cũng là người dễ nói chuyện. Thế mà khi biết cậu ta để tâm chuyện anh nhìn vào điện thoại, anh vẫn không nhịn được cúi xuống lần nữa…
“Tôi đã nói là không được nhìn rồi mà!”
Mặt của anh bị cậu ta giữ lấy cằm ép phải ngẩng lên, thiếu niên gằn giọng vì tức giận. Dù ẩn dưới lớp áo thun rộng thùng thình, vẫn nhìn ra cơ bắp rắn rỏi với những đường gân trên cánh tay, ngón tay cậu nắm lấy cái cằm trắng nõn làm in xuống trên da những vết lõm nông.
Tư thế này của bọn họ quá ám muội, cảm xúc nơi đầu ngón tay làm người đang giận dỗi đột nhiên xao động, cậu ta vô thức đảo mắt đến đôi môi hồng hào chỉ cách đầu ngón tay mình một khoảng. Thật bắt mắt…
“Tôi xin lỗi.” Giọng nói nhẹ nhàng lập tức kéo lại sự chú ý của cậu.
Người đối diện bị cậu ép phải nâng cằm lên, tuy nét mặt thực hiền hòa, đuôi mắt cong cong dịu dàng như hối lỗi, nhưng tổng thể anh ta lại toát ra ý cự tuyệt cực kỳ dứt khoát.
Đôi mắt đào hoa ẩn sau cặp kính lạnh buốt như mặt hồ vào cuối thu. Anh lại cười, niềm vui không lan lên được mắt: “Cậu yên tâm, tôi không thấy gì cả.”
Đôi mắt đen của cậu trai càng lúc càng cuộn trào như sóng ngầm, theo bản năng càng muốn siết chặt cổ tay và cằm anh hơn. Như con sói muốn xé người trước mặt ra rồi nuốt chửng.
Anh là đồ lừa đảo.
“Này! Làm cái gì thế hả!”
Không khi căng như dây đàn giữa hai người đứt phựt, khi Tưởng Chinh phát hiện ra bên này bất thường, cậu ta lập tức chạy ào qua sân đẩy hai người họ tách ra.
“Tao cảnh cáo mày nhé, nhóc con!” Tưởng Chinh đứng chắn trước mặt Thẩm Tùy Ngọc, hùng hổ bảo vệ bạn mình: “Mày hỗn với tao cũng được, nhưng với bạn tao thì liệu hồn đấy!”
Thẩm Tùy Ngọc chỉ im lặng nhặt điện thoại rồi tắt màn hình, lật úp lại đưa trả cho thiếu niên. Cậu trai âm trầm nhìn anh một hồi rồi mới nhận lấy điện thoại, nhét nó vào túi xong quay ngoắt người bỏ đi luôn, không nói một lời nào.
Tưởng Chinh mờ mịt gãi đầu, chẳng hiểu hai người này đang làm trò gì.
Thẩm Tùy Ngọc rời mắt khỏi bóng lưng đang xa dần, đưa tay lên xoa xoa cằm – nơi mơ hồ vẫn còn sót lại hơi ấm, rồi lại bình thản ngồi xuống ghế. Cậu kia động tác thì có vẻ thô bạo, biểu cảm cũng dữ dằn, nhưng kỳ thực chẳng dùng sức tí nào.
“Được rồi, thế cậu muốn nói gì với tôi?” Thẩm Tùy Ngọc hỏi luôn Tưởng Chinh.
“Tối thứ Sáu tới cậu có rảnh không?”
“Thứ Sáu tuần sau à?”
“Ừ, tôi có buổi biểu diễn cello.” Gương mặt Tưởng Chinh rạng rỡ: “Đó là buổi hòa nhạc đỉnh nhất ông đây tham gia. Thế nên cậu nhất định phải đến nhé!”
Nghe vậy nét mặt Thẩm Tùy Ngọc không thay đổi nhưng tim anh thắt lại.
Anh nhớ trong nguyên tác, tối hôm đó công chính đã vì mải tranh giành Lâm Hoan Từ – người đang bị Chương Hách chuốc rượu, mà lỡ mất buổi diễn của Tưởng Chinh, khiến Tưởng Chinh tức giận đến mức đòi cắt đứt quan hệ. Chẳng bao lâu sau đó sẽ là tiệc tối của nhà họ Tưởng, nơi mâu thuẫn bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, dẫn đến hậu quả là Tưởng Chinh bị đánh đến tàn phế.
Buổi hòa nhạc tối thứ Sáu tuần sau sẽ là lần cuối cùng Tưởng Chinh được đứng trên sân khấu chơi cello, cũng là một trong những nút thắt khiến công chính ân hận cả đời.
Mặc dù hiện tại Lâm Hoan Từ và Chương Hách không còn nhập nhằng với nhau nữa, nhưng ai dám chắc hôm đó sẽ không có bất chắc xảy ra? Huống chi tiến độ cốt truyện đang dần đến giai đoạn cao trào, nếu phát sinh ra chuyện gì thì hậu quả chỉ có thể rất nghiêm trọng hoặc hơn.
“Tôi chưa chắc được…”
“Xì, đừng có điêu.”
Thẩm Tùy Ngọc còn đang kiếm cớ lảng tránh thì Tưởng Chinh cắt ngang luôn: “Lịch cậu trực tôi nhớ còn rõ hơn cả thầy hướng dẫn của cậu đấy. Tối hôm đó cậu chắc chắn rảnh!”
“…”
“Cậu không muốn đến à?” Tưởng Chinh cuối cùng cũng đã nhận ra anh đang do dự, ngay lập tức lông mày nhướng cao: “Từ trước tới nay cậu có vắng mặt bao giờ đâu, cậu từng nói sẽ không bỏ lỡ bất kỳ buổi diễn nào của tôi cơ mà!”
Thẩm Tùy Ngọc khẽ thở dài, đành nói tránh đi: “Tôi có hẹn với người khác rồi.”
Nghe vậy Tưởng Chinh bùng nổ ngay tại chỗ.
“Cmn, là vì thằng khốn họ Lâm đúng không? M* kiếp! Đúng là cái thứ giả tạo! Đầy ngày khác thì đ* chọn, cứ phải đòi đúng vào thứ Sáu làm đ* gì!”
“Cậu đừng nói như thế.” Thẩm Tùy Ngọc nhíu mày, không hài lòng với cái kiểu thô lỗ này. “Với lại, tôi là người hẹn Hoan Từ trước.”
“Phì phì phì! Cái quái gì mà Hoan với chả Từ, phát gớm!” Mặt Tưởng Chinh vặn vẹo như muốn nôn.
“Cậu điên rồi đúng không? Cậu thích nó thật đấy à? Nếu cậu thích thằng nhóc vừa nãy tôi còn khen là có gu. Chứ còn cái thứ như Lâm Hoan Từ? Tầm thường! Rẻ tiền! Cậu đúng là… là người vô vị nhất thế giới!”
“Tưởng Chinh.” Thẩm Tùy Ngọc lạnh lùng ngắt lời: “Tôi thích ai là chuyện của tôi.”
“Vậy còn tôi thì sao!” Tưởng Chinh gầm lên, mặt đỏ gay vì tức giận.
“Tôi và cậu làm bạn thân bao nhiêu năm rồi, vậy mà tôi vẫn không bằng một thằng rẻ tiền cậu mới quen được vài tháng à? Cậu còn biết rõ là tôi hận nó đến mức nào kìa! Tôi có cảm thấy ra sao cậu không hề quan tâm, đúng không?”
Thẩm Tùy Ngọc im lặng quay đi chỗ khác, thẳng lưng ngồi trên ghế với khuôn mặt lạnh tanh.
Tưởng Chinh trừng trừng nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ sắp bốc hỏa.
Dạo gần đây Thẩm Tùy Ngọc thân thiết với Lâm Hoan Từ thế nào, Tưởng Chinh làm sao mà không biết. Chính vì Thẩm Tùy Ngọc nghĩ cho cảm xúc của cậu nên mới không bao giờ nhắc đến nó, Tưởng Chinh cũng vì thế mà nhịn không đề cập tới.
Tưởng Chinh không phải đứa trẻ con, cậu ta hiểu rõ rằng nếu Thẩm Tùy Ngọc thực lòng thích ai, thì mình có ngăn thế nào cũng vô ích. Không phải cứ như hồi xưa, chỉ cần cậu khóc lóc, làm mình làm mẩy ăn vạ thì A Ngọc sẽ chiều theo ý cậu; sẽ nhường đồ chơi, trốn học để dỗ cậu, sẽ thức cả đêm để chơi game với cậu, thậm chí học piano chỉ để làm bạn tập nhạc với cậu…
Những điều tốt đẹp ấy cuối cùng cũng sẽ dành cho người khác, Tưởng Chinh biết, cậu chỉ cần đứng ở vị trí thích hợp để bảo vệ A Ngọc cả đời là đủ.
Nhưng. Tại sao lại là nó…
A Ngọc là người tốt. Thằng đó, nó không xứng.
…
Tạm thời ép cơn giận xuôi đi, Tưởng Chinh siết chặt nắm tay rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tùy Ngọc.
Cậu cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng: “A Ngọc, tôi, không phải tôi ích kỷ… Nhưng Lâm Hoan Từ thực sự không phải người tốt. Cậu tin tôi đi!”
“Cả nó và bà mẹ của nó đều là cực kỳ thâm hiểm, họ tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài đâu. Nếu cậu cứ ở bên nó thì sẽ chịu thiệt đấy. Hay là… hay là cậu cứ quan sát thêm một thời gian được không? Tôi xin cậu đấy, được không?”
Thẩm Tùy Ngọc nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Chinh, đôi mắt trong sáng đen láy như mực, nhiệt thành, tha thiết như chó con đang cầu xin.
Nhưng công chính đâu có dễ lay chuyển như thế… Dẫu trong lòng có dao động, thì tình cảm của công với thụ vẫn sẽ lấn át tất cả, phải là kiểu “dù cậu ấy có tệ tôi vẫn yêu” mù quáng như vậy.
Hơn nữa.
Phải để Tưởng Chinh nhìn thẳng vào sự thật, nếu không càng về sau cậu ấy sẽ càng đau lòng hơn.
“Chuyện tình cảm của tôi, tôi sẽ tự biết cân nhắc. Cậu đừng xen vào, cũng bớt bớt vài câu đi. Nếu tôi còn thấy cậu nói xấu Hoan Từ nữa… thì tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt.”
Thẩm Tùy Ngọc không nhìn sang Tưởng Chinh nữanhưng vẫn cảm nhận được người bên cạnh mình vì thất vọng mà sụp xuống…
“Còn buổi hòa nhạc…” Anh nhắm mắt, trong lòng thở dài nặng nề. “Chuyện đó… tới lúc đó rồi nói tiếp, được không?”