Thẩm Tùy Ngọc lặng lẽ đứng ở cửa sau nhà thi đấu, quan sát cuộc thi từ đầu đến cuối.
Không ngờ diễn biến lại chệch hẳn khỏi nguyên tác: Nhóm của Chương Hách và Lâm Hoan Từ chỉ giành được hạng ba, không biết là gặp đối thủ quá mạnh hay do phong độ không tốt.
Cuộc thi về lập trình kế thừa một cơ cấu từ quốc tế đã thành truyền thống, đó là thí sinh giải xong đề nào thì được cắm một quả bóng bay đánh số tương ứng bên cạnh. Người thắng cuộc sau cùng sẽ nhận thêm một quả bóng vàng biểu trưng cho ngôi quán quân.
Chỉ là nhà vô địch cuộc thi có vẻ không vui. Bảng điện tử vừa hiện số thứ tự của người thắng là cậu ấy đã dứt khoát xách balo rời đi luôn, không thèm để tâm đến lời chúc mừng của giám khảo, bóng bay thì càng không buồn nhìn.
Thái độ ngang-mà-ngầu này làm cả sân im phăng phắc. Nhưng có ai không phục? Người ta chỉ mất nửa thời gian đã giải xong hết đề rồi mà không hề sai một lần nào.
Diễn biến này đồng nghĩa với việc Chương Hách và Lâm Hoan Từ không còn cơ hội tiếp xúc thêm nữa, tình tiết công chính ghen tuông triền miên không được triển khai – Thay vào đó Lâm Hoan Từ bắt đầu bám dính lấy anh không rời nửa bước.
Thế là Thẩm Tùy Ngọc phải vất vả ứng phó với những hành vi thân mật của thụ chính, vừa phải nghe người đọc phán xét mình, bởi Bang Địch cứ hứng chí lại bật bình luận cho anh đọc:
[Thụ chủ động quá trời!]
[Ôi đừng có mù quáng nữa.]
[Đừng có theo đuôi anh ta mãi như thế!]
[Miệng anh hỏng rồi à, hôn cậu ấy đi, nhanh lên!]
[Công không biết thương thụ thì để tôi thương!]
V…v… linh tinh như vậy.
Tình tiết quan trọng tiếp theo sẽ là cuộc thi âm nhạc định mệnh, bước đệm sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của nhân vật thụ chính.
Thế nhưng công việc tổ chức cho sự kiện này Thẩm Tùy Ngọc giao toàn bộ cho Hội phó Dương Tư Vũ, còn với Lâm Hoan Từ anh hào phóng chi tiền mời giáo viên thanh nhạc tốt nhất cho cậu ấy. Còn anh, anh nộp đơn vào thực tập tại bệnh viện trực thuộc nằm sát cạnh trường.
Anh biết rõ đây chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, dù sau này có sống lại thành công thì cũng không thể mang những thứ từ nơi này về thực tại. Nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội được trải nghiệm lại quãng đời đại học bị lãng quên này.
Bối cảnh gia đình của công chính khá giống anh, đều có cha mẹ làm bác sĩ. Tuy nhiên trong thế giới này, hai người đều là những người có danh tiếng, có địa vị trong ngành, còn cha mẹ thật sự của anh ở ngoài đời chỉ là những y bác sĩ bình thường; trong lần được phái đi công tác tới một nơi nguy hiểm, cả hai đều chẳng may gặp nạn và qua đời.
Cha mẹ là mảnh ký ức rõ ràng nhất còn sót lại của Thẩm Tùy Ngọc, từ nhỏ anh đã mong muốn được làm bác sĩ giống họ, vì vậy anh càng không hiểu tại sao mình có thể từ bỏ giấc mơ này. Vậy có lẽ việc chuyên tâm vào y học trong thế giới này sẽ giúp mình nhớ lại được phần nào chăng?
Đã vào viện thực tập thì chuyện phát triển tình cảm với Lâm Hoan Từ đành gác lại, nhưng không có nghĩa là không phải làm. Tranh thủ hôm nay tan làm sớm, anh đang định đi thực hiện vài nhiệm vụ “chuyên môn” thì một cuộc điện thoại bất ổn bất ngờ gọi tới.
“Hội trưởng! Anh xong việc chưa? Anh Chinh đang tranh chấp với người ta ở sân bóng rổ!”
“Tưởng Chinh” và “tranh chấp” là một tổ hợp được xét vào hạng báo động đỏ, Thẩm Tùy Ngọc không dám chần chừ, anh lập tức lao từ bệnh viện về trường. Sân bóng rổ nằm gần cổng phía tây, Thẩm Tùy Ngọc vất vả chen qua đám đông đang ồn ào la ó, khi vào được gần hiện trường… thì anh im bặt.
Ha, “tranh chấp” lần này là chơi bóng rổ thật. Nhưng khi nhìn thấy đối thủ của Tưởng Chinh, Thẩm Tùy Ngọc một lần nữa lại cứng họng.
“Bảo sao lần này người xem đông nghìn nghịt.” Anh lầm bầm.
Hôm nay thiếu niên mặc áo đen trơn dài tay, khi thế cao ngạo, cứng cỏi như cây tùng trên vách núi. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ; dù vượt qua được Tưởng Chinh và úp rổ thành công thì mặt cậu ấy vẫn lạnh tanh chứ đừng nói gì đến cười, chẳng khác gì một con sói ngạo mạn.
Trái lại, biểu cảm của Tưởng Chinh thì cực kỳ trực quan, cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn đối thủ, như chó dữ sắp cắn người. Nhưng khi vừa nhác thấy bóng Thẩm Tùy Ngọc ngoài rìa sân, cậu lập tức hớn hở vẫy lấy vẫy để: “A Ngọc!”
Thẩm Tùy Ngọc đang tính yên lặng rút lui bị buộc phải dừng lại.
Cậu thiếu niên nghe thế thì cũng sững người, tay kéo cổ áo rồi quay đầu sang. Đôi mắt đen tuyền của cậu ấy giao nhau với anh thì ngay lập tức trầm xuống, khí thế cả người không chỉ lạnh lẽo mà còn thêm dữ dằn khiến người ta sợ hãi.
Lý do tại sao đương nhiên Thẩm Tùy Ngọc biết.
“Lại chơi tí đi, lâu rồi tôi với cậu không đánh bóng cùng nhau.” Tưởng Chinh tiến sát tới, nghiêng đầu thì thầm: “Má… thằng nhóc này trông thế mà mạnh vãi chưởng. Thua thế này mất mặt chết đi được.”
“Thế cậu còn đi gây sự với người ta làm gì?” Thẩm Tùy Ngọc không bận tâm, ghét bỏ đẩy đầu cậu ta ra.
“Muốn làm quen mà.” Tưởng Chinh nhe răng cười toe toét: “Hê hê, tôi vui lắm, nghe nói cậu ấy dập thằng khốn kia tơi tả trong cuộc thi Lập trình đấy.”
Thẩm Tùy Ngọc: “…”
Anh còn định bảo Tưởng Chinh đừng gọi Lâm Hoan Từ như thế thì thấy cậu kia đã đi đến rìa sân. Vung khăn qua vai, cậu ấy xách cái ba lô trên ghế rồi rời đi.
“Ê nhóc! Từ từ đã!” Tưởng Chinh vội gọi với theo: “Ở lại đấu thử một trận với anh em tôi này! Sao đi gấp vậy? Sợ rồi à?”
Cậu ấy vẫn chẳng buồn để tâm, còn chẳng thèm ngước lên nhìn, mặt mày lạnh băng cứ thế bước ra ngoài. Thiếu niên đi đến đâu là đám đông tự động rẽ đường như Môsê tách biển, người người đều phối hợp tránh sang hai bên.
“Ngầu phết nhể.” Tưởng Chinh gật gù, lén lút giơ ngón cái trầm trồ. Chà, càng ngày càng thấy thằng nhóc này thuận mắt.
Thẩm Tùy Ngọc không nói gì.
Hôm nay anh không mang theo kính áp tròng vì vậy Tưởng Chinh không ép anh ra chơi cùng nữa, nhưng cậu ta cũng không chịu cho về mà ấn Thẩm Tùy Ngọc ngồi xuống băng ghế, bắt phải đợi cậu ta.
“Chờ tôi một tẹo nhé, tí nữa có chuyện này cần nói.”
Thẩm Tùy Ngọc đồng ý. Anh nhìn bâng quơ xung quanh thì phát hiện một chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ ở trên băng ghế bên kia, hình như đó chính là chỗ lúc nãy cậu thiếu niên để ba lô.
Anh vừa nhấc lên thì màn hình khóa đã sáng ngay lập tức vì cảm ứng.
Thẩm Tùy Ngọc ngạc nhiên. Anh đẩy lại gọng kính định nhìn kỹ hơn thì mùi cam quýt quen thuộc chợt ập đến, lẫn với nó là hơi nóng và mùi mồ hôi sau vận động, tràn vào không gian xung quanh anh.
“Không được nhìn.”
Cậu thiếu niên không biết từ bao giờ đã quay lại, bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Tùy Ngọc. Trong tầm mắt của bao người cậu cúi xuống trước mặt anh, trong đôi mắt sâu vẫn là bất mãn kìm nén.
Sân bóng rổ từ xưa đến nay luôn là tụ điểm hóng chuyện đông đúc nhất, huống hồ hôm nay lại náo nhiệt như vậy. Khi một màn trên vừa diễn ra, tiếng hét chói tai đã vang lên như muốn xé toạc cả khuôn viên trường.
“Top 1 và top 2 bảng nam thần trường đυ.ng độ!”
“Trời ơi đang làm cái gì thế kia! Trời ơi chuyện gì đang xảy ra vậy!”
“Tư thế kia… là sắp hôn nhau à?”
“Có được chụp không nhỉ? Tớ chụp đem về ngắm thôi chứ không đăng đâu.”
“Đăng lên khéo còn bị hack máy ấy.”
“Nói nhỏ nghe này, đây không phải lần đầu hai người họ làm vậy đâu!”
“Á á á…ối ối ối…”
—
Editor: Truyện vừa được bổ sung tag nha mọi người.