“Lâm Hoan Từ! Cậu làm gì vậy!”
Thẩm Tùy Ngọc vội vàng bước tới tóm lấy cổ tay Lâm Hoan Từ, lông mày của anh cau chặt, rõ ràng không thể tin nổi.
“Em làm anh giận, nên mới đến nhận lỗi.”
Lâm Hoan Từ ngẩng mặt, giọng nói cậu ta phẳng lặng đến lạ kỳ, làm người khác phải lạnh sống lưng: “Hay Hội trưởng muốn tự tay trừng phạt em?”
“Tôi không giận…” Thẩm Tùy Ngọc thật sự không nghĩ ra phải nói gì nữa.
Anh biết mình có hơi lơ là Lâm Hoan Từ, nhưng cho rằng cùng lắm thì cậu ấy lại lạnh nhạt với mình, hoặc mình bị hệ thống trừng phạt một chút thôi. Làm thế nào lại đến cái mức này?
“Vậy tại sao anh lại thân thiết với người khác trước mặt em?” Lâm Hoan Từ nghèn nghẹn hỏi, cậu ta nhìn anh đăm đăm, mắt bắt đầu đỏ lên.
“Nếu là để trả đũa thì thà cứ tát em vài cái cho xong còn hơn.”
Thẩm Tùy Ngọc nhìn những vết đỏ au trên má Lâm Hoan Từ rồi chầm chậm thả tay cậu ta ra. Anh sợ cậu ta sẽ dùng chính tay anh để tự tát lần nữa.
“Cậu bình tĩnh lại, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.” Anh xoay người, tháo kính xuống rồi day day giữa hai mắt, cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Không!”
Lâm Hoan Từ lại nhào tới ôm chầm lấy eo Thẩm Tùy Ngọc, anh vì bất ngờ nên loạng choạng, vội chống một tay lên bàn để giữ thăng bằng. Eo là phần nhạy cảm của anh vì vậy anh cực kỳ ghét bị người khác đυ.ng vào. Thẩm Tùy Ngọc cau mày định đẩy cậu ta ra thì cơn đau quen thuộc ập tới!
Mồ hôi lạnh rịn đầy trán Thẩm Tùy Ngọc, những ngón tay bấu chặt mép bàn đến trắng nhởn, anh cúi đầu cắn chặt răng chịu đựng, trên cổ gân xanh chằng chịt gồ lên.
Bang Địch nói không sai, hình phạt vẫn đến.
“Nếu anh không thích em, sao còn trêu chọc em như thế? Sao hôm lúc ở con ngõ đó lại từ chối em?”
“Giữa em với Chương Hách chẳng có gì cả. Em chỉ muốn xem liệu anh có nổi cơn ghen vì em hay không thôi!”
“Tại sao với ai anh cũng dịu dàng như thế? Em thật sự không biết mình có tí gì đặc biệt với anh hay không…”
Giọng nói của Lâm Hoan Từ cứ liên tục vang lên bên tai Thẩm Tùy Ngọc, nhưng cơn đau khiến mọi âm thanh đều trở nên xa xăm. Trong đầu Thẩm Tùy Ngọc chỉ còn là một mớ hỗn độn, nhưng dù đau đến mấy vẫn phải cố chịu.
Anh lờ mờ nhận ra rằng trạng thái bất ổn của đối phương rất đáng báo động.
Anh đã đi quá giới hạn sao? Khiến một người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo trở thành thế này…
Trong mơ hồ, Thẩm Tùy Ngọc chợt nghĩ: đúng vậy, anh đang đóng vai một kẻ si tình. Máy tính trục trặc? Người khác bị thương? Tất cả đều đâu quan trọng bằng cảm xúc của thụ chính. Sao có thể để cậu ấy đau lòng đến mức này? Dù cậu ấy có dắt tình địch đến ra oai trước mặt, thì mình vẫn phải toàn tâm toàn ý với người ta.
Giờ đây cậu ta tuyệt vọng đến mức phải móc hết tim hết phổi ra bày tỏ thế này, anh càng phải dốc hết lòng đáp lại.
Cơn đau như sóng thủy triều, ập đến rồi dần rút đi, đôi ngươi màu hổ phách của anh từ từ trở nên tĩnh lặng, chẳng còn gợn chút cảm xúc. Ngay cả kinh hoảng ban nãy cũng biến mất sạch.
Anh không tức giận, không uất ức. Không thắc mắc tại sao thụ chính có thể làm những điều mình không thể, cũng không trách tại sao lại lôi việc chung của Hội sinh viên ra để giận dỗi, đấu đá vô nghĩa.
Thẩm Tùy Ngọc sẽ chấp nhận mọi thứ, trước một Lâm Hoan Từ đang mất kiểm soát thế này, anh càng dịu dàng, bao dung hơn cả. Như thần linh vô dục vô cầu trên cao nhìn xuống kẻ mất trí đang gây sự.
Bang Địch chỉ có thể lơ lửng ở trên quan sát. Nó thấy Thẩm Tùy Ngọc gài kính lại lên mũi, chống tay lên bàn xoay người. Anh mỉm cười, xoa xoa đầu Lâm Hoan Từ, nói vài lời an ủi thì ngay lập tức cậu ta dịu xuống.
Lâm Hoan Từ ngước lên nhìn mê man vào mặt anh như bị câu hồn, trong đáy mắt cuộn lên một thứ gì điên cuồng khó đoán.
“Cứ tập trung thi đấu đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Tôi sẽ đợi em ở phòng tự học bên cạnh.” Thẩm Tùy Ngọc tỏ vẻ hờ hững bồi thêm một câu: “Hay em thích đi ăn với Chương Hách hơn?”
“Em đi với anh!” Lâm Hoan Từ hấp tấp đáp, sự thanh cao, kiềm chế bấy lâu nay dày công xây đắp đều đã sụp đổ.
Thẩm Tùy Ngọc khẽ nhếch môi cười, nhưng thấy cậu ta vẫn còn ngập ngừng, anh chiều lòng mà hỏi: “Sao vậy?”
“Anh không muốn đánh em thật à?” Lâm Hoan Từ ngơ ngác, lại áp tay anh vào má mình.
“?”
Thấy Thẩm Tùy Ngọc không đáp, cậu ta lại hỏi: “Thế… Anh hôn em một cái thôi, được không?”
À. Bang Địch vỡ lẽ. Lấy lui làm tiến.
Nó đo được chỉ số thiện cảm của thụ chính với ký chủ đã vượt qua 90 điểm rồi, đạt đến giai đoạn muốn thân mật da thịt. Tiếc là ký chủ của nó lại thuộc kiểu… lãnh cảm với giao tiếp thân thể.
Còn một điều lúc nãy nó không dám nói, khi thấy ký chủ ăn diện lòe loẹt nó đã đoán được thể nào hôm nay cũng có kẻ thèm thuồng không kiềm chế được mà.
Trước đôi mắt cố chấp của Lâm Hoan Từ, Thẩm Tùy Ngọc cúi xuống chạm nhẹ môi lên trán cậu ta. Đối phương liền bấu chặt lấy vạt áo bên hông Thẩm Tùy Ngọc, như muốn treo cả người lên thân anh.
“Nếu muốn hơn nữa…” Thẩm Tùy Ngọc đã chuẩn bị trước, anh bóp nhẹ sau gáy cậu như đang giữ chó con, ngón cái còn vuốt ve.
“Nếu giành chức vô địch thì sẽ được thưởng.”
Nhưng Lâm Hoan Từ vẫn không cam tâm, cậu ta hậm hực đảo mắt sang thì phát hiện cái túi chườm đá anh vừa cầm lên, thần sắc lại trầm xuống…
“Cái này…” Cậu chộp lấy cái túi, muốn giằng ra khỏi tay Thẩm Tùy Ngọc: “Em sẽ mang cho cậu kia.”
“…Ừ.” Thẩm Tùy Ngọc hiền lành nói: “Em cầm giúp tôi cho…”
Anh ngẩn người.
Mãi một lúc sau, Thẩm Tùy Ngọc mới buông tay. Giọng anh vẫn nhẹ bẫng nhưng trong đôi mắt đang tĩnh lặng lại gợn lên một cơn sóng.
“Thấy không, đến cả tên cậu ấy tôi còn chẳng biết.”