Lấy lại tinh thần, Thẩm Tùy Ngọc ngồi xuống cái ghế trước màn hình. Được cậu thiếu niên dúi ngay cho một tờ khăn ướt, anh lấy lau tay luôn.
Anh không quá rành về máy tính, mà sau khi khởi động lại thành công cần phải kiểm tra xem đã cài đúng chương trình chưa nữa, vì vậy cậu kia vẫn đứng sau lưng anh để chỉ dẫn sơ qua.
Khi màn hình vừa hiển thị giao diện đăng nhập, Thẩm Tùy Ngọc mới thở phào. Bất chợt cảm thấy cổ chân trái bị cái gì đó quấn siết lấy, cảm giác này anh biết… Cơ thể Thẩm Tùy Ngọc lập tức căng cứng, nỗi sợ bị hệ thống trừng phạt làm anh theo phản xạ đứng bật dậy.
“BỐP!”
“Ôi…”
Vì đứng dậy quá nhanh và bất ngờ, đầu anh húc mạnh vào hàm của cậu thiếu niên đang đứng sau lưng mình. Chỉ mỗi tiếng va giữa xương và răng cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc, còn cậu thiếu niên bị hất ngửa, loạng choạng sắp ngã.
Thẩm Tùy Ngọc vội xoay người đỡ lấy cậu ta: “Xin lỗi, tôi bất cẩn… Cậu có làm sao không?”
Nam sinh cúi đầu, một tay ôm chặt cằm, tay kia chống lên cạnh bàn, ngón tay bấu chặt vì đau. Mãi sau cậu ấy mới chịu ngẩng lên lườm Thẩm Tùy Ngọc một cái. Đôi mắt phượng đen lay láy sắc như dao, có cảm tưởng như giây tiếp theo cậu ta sẽ vung tay lên đấm người. Cô nữ sinh đứng gần chứng kiến toàn bộ đã nghĩ vậy, cô hoảng hốt trực chạy tới kéo Hội trưởng lùi lại.
“Để tôi xem nào.” Thẩm Tùy Ngọc lại chẳng hề sợ hãi, anh nắm lấy cổ tay đang ôm mặt kia, nhẹ nhàng kéo xuống. Cậu ta vẫn xị mặt.
“Nhỡ đâu lệch khớp hay gãy răng thì phiền lắm.” Anh dỗ dành: “Cậu đẹp trai thế này, lỡ cằm bị vẹo thì có phải phí không?”
“…”
Thiếu niên dù mặt mày vẫn cau có nhưng miễn cưỡng thuận theo lực kéo của anh mà ngồi xuống ghế, chùm tóc ngố trên đỉnh đầu rung rinh theo. Thẩm Tùy Ngọc cười khẽ, tính ra tuổi tâm lý của anh hơn cậu nhóc này cả chục tuổi, nhìn cậu ta vùng vằng thế này chỉ thấy đáng yêu.
Anh nâng cằm đối phương lên, nhẹ nhàng ấn xung quanh xương hàm kiểm tra, những ngón tay mát lạnh như thể đang xoa dịu cảm giác bỏng rát, sưng tấy trên mặt cậu.
Nam sinh nheo nheo mắt, chậm rãi lướt xuống từ khuôn mặt anh, đặt trên đường uốn từ cổ đến vai, kéo tới xương quai xanh… L*иg ngực trắng ngần, ẩn hiện dưới lớp cổ áo xanh biếc đang buông lơi, không ngăn được cảm giác muốn khám phá thêm…
Thật khó để không tưởng tượng, rằng cảm giác khi chạm vào sẽ mịn như ngọc hay mềm mại như lụa đây?
Thiếu niên nuốt khan một cái, vội vàng rũ mắt đổi hướng nhìn, nói nhỏ: “Anh… thế nào?”
“Không có chuyện gì với tôi được đâu.” Thẩm Tùy Ngọc không nhận ra đối phương đang bối rối, anh còn đùa: “Xương sọ là phần cứng nhất của cơ thể người. Các cậu đá bóng toàn đánh đầu đấy thôi? Có đưa cằm ra hứng bóng bao giờ đâu.”
“…”
“Trong miệng có vị máu không?” Sau khi chắc chắn xương hàm vẫn ổn, Thẩm Tùy Ngọc bóp nhẹ hai má cậu, ra lệnh: “Há miệng ra.”
Chân mày cậu thiếu niên giật giật, biểu cảm cứng đờ. Không chỉ mình cậu ấy mà cô gái bên cạnh cũng muốn đưa tay che mặt.
Hội trưởng ơi, quá lắm rồi!
Anh ấy không thấy chứ cô thì sáng tỏ rồi. Cậu kia ngồi ườn trên ghế, hai tay tựa lên tay vịn, chân dài dạng rộng. Thẩm Tùy Ngọc thì đứng sát giữa hai chân cậu ta, chỉ cần một động tác là ôm chầm lấy được luôn. Dù là người chậm chạp cỡ nào thì bây giờ cũng nhận ra rằng cậu ta chỉ giả vờ tức giận, là cố tình để gây chú ý thôi.
Chậc chậc chậc, lại thêm một em nhỏ gian xảo. Có mỗi Hội trưởng nhà mình là đóa nhài trắng tinh khôi không vương bụi trần, ân cần tốt bụng, vô tư dịu dàng, chạm đến trái tim của mọi đàn em hu hu.
Nhưng mà cô thấy cậu này còn đẹp trai hơn, thuận mắt hơn cái cậu Lâm Hoan Từ kia nhiều.
Nhắc mới nhớ, cô quay đầu qua. Quả nhiên Lâm Hoan Từ đang nhìn một màn này không chớp mắt, mặt mày cực kỳ khó coi.
Quá đã, he he he.
Trở lại bên này, cậu thiếu niên bị bóp mặt mà vẫn cụp mắt không chịu phối hợp, Thẩm Tùy Ngọc vỗ vỗ ngón cái lên má cậu, thúc giục: “Nào, bạn học, bác sĩ Thẩm nói thì phải nghe lời.”
Thiếu niên lại liếc anh một cái, tỏ vẻ không cam tâm mà há miệng.
“Hmm… không có vấn đề nghiêm trọng, chắc chỉ là tổn thương nhẹ mô mềm thôi.” Anh mỉm cười, thả tay ra: “Đợi ở đây, tôi đi lấy túi đá chườm cho cậu.”
“Hội sinh viên các người không làm việc cho đàng hoàng được hả!” Chương Hách lớn tiếng quát lên từ phía xa.
Anh ta đang ngồi ở vị trí máy của đội mình, một tay vừa tóm lấy một tình nguyện viên vừa la hét, tay kia cầm chuột đập rầm rầm: “Sắp thi rồi mà máy tính còn lỗi này, ai có trách nhiệm qua sửa xem nào!”
“Không thể nào! Tôi vừa kiểm tra máy này xong mà!” Tình nguyện viên kia cuống quýt.
“Tôi cần gì phải bịa chuyện! Anh biết tôi là ai không!”
Thẩm Tùy Ngọc nhìn sang, quả nhiên đón chờ anh là một ánh mắt đầy thách thức – Chương Hách khoanh tay ngả người trên ghế xoay, gác thẳng hai chân lên cây CPU, điệu bộ rõ ràng đang đợi anh tới để gây sự, cái vẻ hí hửng vì cá cắn câu kia che đậy rất vụng về.
Mặt anh lạnh hẳn xuống.
Nhưng chưa kịp bước đi, đã có người giữ anh lại. Những ngón tay dài mà ấm áp nhẹ nhàng bao lấy cổ tay anh, tỏ ý muốn giúp đỡ.
Thiếu niên vẫn ôm cằm, lúc nói mặt nhăn nhó cho thấy rõ ràng vẫn còn đau: “Anh có biết sửa không mà sang đó?”
“…” Không biết.
“Túi đá.” Thiếu niên nhắc gọn lỏn hai từ, rũ mắt đưa tay lau đi vết bụi mờ còn sót lại trên mặt Thẩm Tùy Ngọc: “Đau lắm đấy, bác sĩ Thẩm.”
Mùi cam quýt thanh mát lướt qua mũi Thẩm Tùy Ngọc, anh nhìn theo bóng lưng cao ráo mà thoáng ngẩn người trong chốc lát.
Phía bên kia, khi Chương Hách nhận ra người đang bước đến gần là ai, biểu cảm chuyển từ ngông nghênh sang cảnh giác, chân cũng rụt vội xuống dưới đất.
M* kiếp!
Anh ta chỉ muốn khịa Thẩm Tùy Ngọc thôi, thằng này ra đây làm gì!
“Họ Chu kia… này, này, định làm gì?”
Vài ký ức không vui ùa về. Rõ ràng nó kém Chương Hách đến bốn, năm tuổi nhưng anh ta rất hãi thằng nhóc này, chỉ một ánh nhìn của nó cũng đủ khiến anh ta rợn tóc gáy.
Nhác thấy người kia đã rời khỏi nhà thi đấu, thiếu niên mới thong thả dồn toàn sự chú ý sang Chương Hách. Tay đút túi, đầu hơi nghiêng, ánh mắt vô cảm, cậu bất ngờ tung chân lên… “RẦM!”
Cái ghế xoay dưới thân Chương Hách nghiêng ngả, lảo đảo vài lần rồi cả người lẫn ghế đổ nhào xuống đất.
*
Lần này phòng y tế cũng không có ai, đã quen rồi nên Thẩm Tùy Ngọc đến tủ lấy túi đá và khăn luôn, bấy giờ anh mới nhận ra một điều.
“Hình như lúc nãy tao không bị phạt?” Rõ ràng đã cảm thấy dấu hiệu rồi mà.
[Nhân vật không liên quan đến cốt truyện gốc có tỷ lệ kích hoạt hình phạt thấp hơn rất nhiều.] Bang Địch đáp: [Nhưng tôi khuyên ký chủ nên để tâm đến cảm xúc của nhân vật chính càng sớm càng tốt. Nếu không lúc hai người ở riêng…]
Nó chưa dứt lời thì có người vào phòng y tế, người nọ còn kéo cửa đóng sập lại sau lưng.
Thẩm Tùy Ngọc quay người lại thì thấy Lâm Hoan Từ đang tựa vào cửa, đầu cúi gằm, mái tóc lòa xòa che khuất mắt.
“Hoan Từ?”
“Anh… Em biết lỗi rồi.” Cậu ấy khó nhọc cất lời, khàn khàn như tiếng bạc rỉ sét, chẳng còn trong sáng như thường ngày. “Anh… đừng hành hạ em thế này nữa, được không?”
Thẩm Tùy Ngọc chau mày, vừa định lên tiếng thì… “Chát!” – Lâm Hoan Từ vung tay cật lực tự tát vào mặt mình.
Cả anh lẫn Bang Địch đều sững sờ.