Nam sinh cao ráo đẹp trai trong cái áo khoác màu đen, vừa xuất hiện đã làm đám đông dõi theo, nhưng không ai dám tới bắt chuyện, mà chỉ đứng từ xa rì rầm sau lưng.
Đôi mày của cậu ta nhíu lại, tỏ rõ là đang không vui, vung tay quăng bừa ba lô lên cái ghế gần đấy, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.
Cô gái giật thót cả mình.
Trời! Đây chẳng phải cậu năm nhất thiên tài đình đám đó sao?
Thẩm Tùy Ngọc đang mải tháo lắp dưới gầm bàn, vì tiếng động cũng ngẩng đầu lên. Mái tóc được chải chuốt kỹ càng đã rũ vài lọn xuống trán, trên gò má trắng không biết từ lúc nào đã dính phải một vệt bụi.
Cậu thiếu niên kéo ống quần lên ngồi thụp xuống bên cạnh: “Anh biết làm không?”
“Không rành lắm.” Thẩm Tùy Ngọc thành thật trả lời, kính trễ xuống mũi, đôi mắt đào hoa vì ngước lên mà trông tròn xoe.
“…” Thiếu niên quay mặt đi. “Thế còn không tránh ra?”
Cô gái bên cạnh thầm bình luận trong lòng: kiêu ra phết đấy nhỉ. Nhưng mà cậu ấy chủ động đến giúp, thì cũng đâu đến nỗi khó gần như lời đồn đâu ta.
Thái độ của cậu chẳng làm Thẩm Tùy Ngọc phật lòng, anh phối hợp mà rút tay về rồi đổi sang tư thế nửa ngồi thoải mái hơn: “Vậy chỉ cho tôi đi.”
Cậu ấy liếc anh một cái, không đáp. Nước da bàn tay cậu trắng nhợt càng làm gân xanh nổi rõ ràng, khớp xương sắc nét và rắn rỏi hơn cả Thẩm Tùy Ngọc, vì gõ phím mà móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng.
Tầm mắt của Thẩm Tùy Ngọc dịch dần lên trên, anh để ý thấy bên trái đỉnh đầu cậu ta có một xoáy tóc nhỏ, mấy sợi tóc xung quanh còn vểnh lung tung; bình thường với chiều cao và mái tóc rậm kia, khi đứng thẳng chắc chẳng ai phát hiện ra.
Trông cũng đáng yêu ra phết.
Anh không nhịn được đưa tay chọc. Ngón tay chọt chọt vào mái tóc đen, còn gẩy gẩy mấy sợi xung quanh.
Cậu thiếu niên cứng đơ cả người.
Cô gái nãy giờ vẫn đứng bên cạnh lại thì thầm trong lòng: Ơ Hội trưởng anh làm gì vậy?
Thẩm Tùy Ngọc cũng ý thức được hành vi này hơi kỳ quái, anh vờ húng hắng ho, thu tay về sau gáy.
“Dính bụi kìa.” Cậu kia không ngẩng lên nhưng cứ như thể có mắt trên đỉnh đầu, kịp thời nhắc Thẩm Tùy Ngọc trước khi anh chạm tay vào cổ.
Thẩm Tùy Ngọc lập tức bỏ tay xuống.
“Trong túi có khăn ướt.” Cậu ta lại nói.
“À… cảm ơn.”
Thẩm Tùy Ngọc đứng dậy định với lấy ba lô, sau lưng họ chợt vang lên một giọng nói lạnh lẽo như kim loại va vào nhau: “Hội trưởng Thẩm.”
Thẩm Tùy Ngọc quay lại, quả nhiên thấy Lâm Hoan Từ đang bước về phía mình, trong mắt cậu ta ban đầu là kinh ngạc nhưng cố gắng che dấu, cho đến khi thấy cô bạn nữ bên cạnh anh thì mặt mày liền sa sầm.
Những biến hóa này lại không khiến Thẩm Tùy Ngọc để tâm bởi anh đang mải chú ý vào người đi sau cậu ta hai bước, chính là vị “tình địch” đang nhìn anh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chương Hách ngứa mắt với Thẩm Tùy Ngọc vì hai lý do. Một là đàn em mình yêu quý rất thân thiết với tên này; hai là tên này lúc nào cũng làm cái bộ dạng dịu dàng nho nhã, giả tạo chết đi được.
Ví dụ như anh ta nói kháy đích thân Hội trưởng Hội sinh viên phải đi chạy việc vặt thế này à, rảnh háng quá nhỉ, Thẩm Tùy Ngọc chỉ mỉm cười đáp: “Nhà trường rất coi trọng cuộc thi này.”
Còn không quên động viên mọi người cố gắng lên.
Đúng là thần kinh.
Cố gắng để lật đổ mi thì còn nghe được.
Chương Hách dốc hết sức để chọc giận Thẩm Tùy Ngọc, toàn là những lời mỉa mai đâm chọt. Cô gái bên cạnh nghe mà nhăn hết cả mặt, mấy lần định đứng ra đáp trả giúp Hội trưởng rồi phải kiềm chế lại.
Cô bất mãn lườm Lâm Hoan Từ. Hội trưởng lúc nào cũng đối xử tốt với cậu ta như vậy, thế mà giờ chẳng mở miệng bênh anh ấy được một câu. Gì chứ, người mặt dạy này còn là cậu ta dẫn tới đấy.
“Lát nữa cậu có rảnh không?” Thẩm Tùy Ngọc hỏi Lâm Hoan Từ.
“Không rảnh.”
Chương Hách cướp lời, còn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng cách quàng một tay qua vai của Lâm Hoan Từ kéo cậu ta vào sát người mình: “Tụi này hẹn nhau sau cuộc thi sẽ đi ăn mừng rồi.”
Lâm Hoan Từ không đáp cũng chẳng né tránh. Thẩm Tùy Ngọc để ý thấy tuy vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng, nhưng mắt thì nhìn qua nhìn lại như đang mong chờ điều gì đó.
Lúc này ngay cả cô gái kia cũng hiểu ra, rõ ràng là Lâm Hoan Từ đang muốn lợi dụng Chương Hách để chọc tức Hội trưởng, muốn anh ấy phải tỏ ra ghen! Đúng là đồ ấu trĩ, cô lén đảo mắt coi thường.
“Vậy thì… đừng uống nhiều quá.” Thẩm Tùy Ngọc cố gắng hết sức tỏ ra thất vọng, nhìn Lâm Hoan Từ trầm giọng nói: “Tửu lượng của bản thân thế nào chắc cậu cũng tự biết, đúng không?”
Quả nhiên mặt Lâm Hoan Từ hơi đỏ lên, nhưng giọng điệu vẫn dửng dưng: “Không muốn uống cũng khó…”
“Đúng đấy, tiệc mừng công mà không uống rượu thì còn gì vui? Hội trưởng lắm chuyện quá rồi đấy.”
Chương Hách lại chen ngang, càng đứng sát vào Lâm Hoan Từ hơn nhưng mắt vẫn không rời Thẩm Tùy Ngọc: “Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu em cùng khoa của tôi về đến nơi đến trốn.”
Thẩm Tùy Ngọc thầm thở dài trong lòng. Anh đã nhận ra mình thật sự không biết phải tỏ ra thế nào mới là ghen tuông. Kể cả có đang trong một mối quan hệ thực sự, nếu gặp tình huống thế này anh vẫn sẽ để đối phương tự lựa chọn. Mà nếu đối phương không thuận theo anh mình cũng chẳng buồn.
Người trưởng thành có quyền làm chủ cuộc đời mình, miễn đừng đưa ra những quyết định gây hậu quả nghiêm trọng hoặc trái luân thường đạo lý, thì chẳng ai chỉ trích họ được.
Có lẽ đây chính là cái mà hệ thống đánh giá là “cảm xúc lạnh nhạt” nhỉ?
Bang Địch: [Tôi thấy kiểu người như ký chủ thế này rất tốt, rất dễ sống chung.]
Nghe theo lý trí, không bị cảm xúc mù quáng chi phối.
Được khen làm Thẩm Tùy Ngọc rất hào hứng: “Thế nên tao rất hợp nuôi mèo đúng không?”
Bang Địch: […] Ký chủ hình như đã quên, nó là quản gia của hệ thống, còn skin này là chính ký chủ bày ra.
Thẩm Tùy Ngọc không hay biết rằng dáng vẻ trầm tư cúi đầu của anh hiện tại, trong mắt người khác lại như đang buồn bã.
Dáng người dong dỏng đứng lặng yên trông như thuộc về một bức tranh thủy mặc tao nhã, đẹp đến mức khiến người ta chỉ dám nhìn chứ không dám chạm, chỉ sợ làm nhăn, làm vỡ. Hai hàng mi dài hơi cong lòa xòa lên đôi con ngươi màu hổ phách, ánh sáng phản chiếu gọng kính bạc lấp lánh như kim cương rơi xuống mặt hồ.
Lâm Hoan Từ ngẩn người nhìn anh, đột nhiên cảm thấy không thể hô hấp bình thường, trong đôi mắt của cậu ta là ngọn lửa đang rực cháy khó lòng che giấu. Cả Chương Hách đứng bên cũng đã rút tay lại, miệng vừa lẩm bẩm vừa quay qua đi vòng quanh mấy chiếc máy tính trong hội trường, không nhìn về phía này nữa.
“Này.”
Giọng trầm trầm vô cảm vang lên, thiếu niên đứng dậy từ sau chiếc bàn máy tính che khuất nửa người mình, vỗ vỗ tay phủi bụi; ngay lập tức trở thành người cao lớn và nổi bật nhất nơi này.
Cậu nghiêng đầu ra hiệu với Thẩm Tùy Ngọc: “Xong rồi. Anh kiểm tra thử xem đi.”
Sắc mặt Lâm Hoan Từ lập tức biến đổi. Sao người này cũng đến đây!