Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 18

“Rượu vào, rách việc” là bốn chữ in trên cái yếm mèo màu xanh buộc trên cổ Bang Địch. Cái yếm này là Thẩm Tùy Ngọc đổi lấy điểm kỹ năng hệ thống đặt làm riêng để tự nhắc nhở bản thân. Nhân tiện anh còn tặng thêm cho Bang Địch một cái cây lật đật chọc mèo coi như quà tạ lỗi, vì anh không biết sinh vật không ăn không uống này cần cái gì nữa.

Trong đầu, con mèo Anh lông bạc vì nể anh mà gẩy gẩy cái lông vũ hai phát, vẫy cái đuôi trắng ngắn ngủn: [Tửu lượng của ký chủ cũng đâu đến nỗi.]

Thẩm Tùy Ngọc chống hông giả vờ giận dữ: “Mày đang cười nhạo tao phải không? Nói trước, dạo này tao dễ nổi cáu lắm đấy.”

Bang Địch: [Tôi nói thật.]

Chỉ mỗi tội hơi làm nũng quá… Nằm vắt vẻo lên người đàn em khóa dưới rồi, còn bắt người ta bế về ký túc xá, còn sai phái người ta bóc quýt rồi đút tận miệng cho mình ăn, chưa kể còn suýt bị bạn học khác nhìn thấy, may mà Tưởng Chinh nhanh trí lấy áo trùm lên che.

Nhưng chừng đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ. Cái đáng lo là ký chủ đã từ chối thiện chí của thụ chính, còn đánh nhau với NPC phản diện quan trọng trong tuyến kịch bản cao trào nữa chứ!

Hôm qua Thẩm Tùy Ngọc uống quá nhiều rượu, trong lòng lại canh cánh kết cục tàn phế bi thảm của Tưởng Chinh nên nhất thời bốc đồng.

Mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ là: nhân vật thụ phải có vị trí cao nhất trong lòng anh, cao hơn cả người bạn thân từ nhỏ, phải vượt lên trên tất cả. Vì vậy đáng lẽ anh không nên lo chuyện bao đồng như vậy.

Bang Địch: [Tôi tin vào sự chuyên nghiệp của ký chủ, nhất định sẽ ổn thôi.]

Thẩm Tùy Ngọc chỉ im lặng cúi đầu xoa xoa cổ tay phải, không đáp lời.

Chốc lát sau, anh chọn từ tủ đồ hai chiếc sơ mi, giơ lên so sánh: “Mày bảo cái nào hơn?”

Bang Địch: [Màu xanh lá.]

“Tao cũng thấy thế.” Anh gật gù: “Màu xanh lá rất hợp với chủ đề hôm nay.”

Thẩm Tùy Ngọc thay sơ mi lụa màu xanh cỏ láng mượt, phối cùng quần âu đen may đo chỉnh chu, còn tỉ mẩn tạo kiểu tóc rẽ ngôi lệch sang một bên.

Bang Địch vẫy đuôi: [Sao hôm nay ký chủ ăn diện bô trai vậy?]

“Mày học đâu ra cái từ đó thế?” Thẩm Tùy Ngọc tí nữa sặc nước, anh nhớ trước đây nó theo phong cách AI lạnh lùng vô cảm mà.

“Hôm nay là ngày tình địch ra sân thể hiện tài năng, tao đành phải đầu tư vào phương diện khác thôi.”

Gạt hai lọn tóc lòa xòa trước trán, anh cân nhắc một lúc rồi dứt khoát cởi nút cổ áo: “Chẳng phải độc giả thích xem kiểu này à? “Alpha đấu đá” tranh giành nam nhân đó.”

Bang Địch lặng thinh chốc lát rồi quay sang tát túm lông trên cây đồ chơi một cái, thái độ ghét bỏ rõ ràng.

*

Học kỳ này Hội sinh viên có hai sự kiện trọng tâm, một là cuộc thi Lập trình liên trường, cái còn lại là cuộc thi Top 10 tiếng hát sinh viên; cả hai đều liên quan chặt chẽ đến thụ chính. Một cái là để thúc đẩy tuyến tình cảm của Lâm Hoan Từ tiến triển vượt bậc, một cái là để giúp cậu tỏa sáng rực rỡ, rồi từ đó bước lên con đường trở thành ca sĩ.

Hôm nay là vòng sơ khảo cuộc thi Lập trình trong trường, do Hội sinh viên hỗ trợ tổ chức.

Trong đoạn cốt truyện này Lâm Hoan Từ sẽ gặp một đàn anh cùng khoa rất giỏi, người này sẽ dẫn dắt cậu ấy giành giải nhất. Sau đó cả hai cùng đại diện trường tham gia vòng tuyển chọn khu vực, khiến công chính ghen tuông một thời gian dài. Từ đó mối quan hệ của hai người trở thành chuyện cả trường đều hay.

Cảnh ghen tuông và màn đối đầu với tình địch đều là những mắt xích quan trọng của kịch bản, không thể bỏ qua. Thẩm Tùy Ngọc vì vậy rất thường xuyên “tình cờ” xuất hiện ở phòng máy.

Đàn anh của thụ chính tên là Chương Hách, cũng được coi là thiên tài công nghệ, có bao nhiêu địch ý với anh người này đều không ngần ngại phô ra hết. Mặc cho Thẩm Tùy Ngọc luôn trò chuyện với thái độ hòa nhã, thì cái anh luôn nhận lại là những tràng mỉa mai châm chọc.

Thẩm Tùy Ngọc thấy thật bất lực. Anh không có thói quen gây hấn với kẻ khác, dù trong kịch bản hay ngoài thực tế, anh luôn là người lịch sự, thân thiện. Mà chính nhờ tính cách này anh mới đứng vững trên vị trí đầu bảng nam thần trường đó.

Chứ nếu chỉ xét về ngoại hình, Tưởng Chinh với kiểu đẹp trai nam tính mày kiếm mắt sáng đâu hề kém cạnh anh. Tiếc là tính cậu ta bốc đồng, dễ nổi đóa nên dù có nhiều người ngưỡng mộ cũng chẳng ít kẻ bài xích.

Nhưng nghe đồn danh hiệu “đại ca trường” của Tưởng Chinh đang lung lay bởi vì năm nay xuất hiện một người vừa đẹp trai hơn lẫn khó đối phó hơn cậu ấy.

*

Cuộc thi Lập trình sẽ diễn ra tại nhà thi đấu của trường, ở giữa sân có hàng chục dãy bàn được xếp ngay ngắn theo số đội. Mỗi đội có từ một đến ba người và chỉ được phép dùng một máy tính.

Khi Thẩm Tùy Ngọc đến, các tình nguyện viên đang tiến hành kiểm tra lần cuối. Anh đi quanh một vòng thì để ý ở góc sân có một nữ sinh đang hốt hoảng đến toát mồ hôi. Tới gần thì thấy màn hình máy tính góc này xanh bất động, chắc chắn là hỏng phần cứng.

“Bình tĩnh, bên kia còn máy dự phòng, để tôi qua lấy.”

Cô gái nở nụ cười cảm kích, cũng là thành viên hội sinh viên nên, khi có rắc rối mà thấy Hội trưởng xuất hiện thì chẳng khác gì như được uống một viên thuốc an thần, yên tâm hẳn lên.

“Năm nay nhiều cao thủ tham gia lắm đấy, háo hức quá!”

“Chắc chắn anh Chương Hách sẽ vô địch rồi, năm ngoái chỉ thiếu chút nữa thôi mà.”

“Có phải năm nay đàn anh lập đội với cậu năm nhất hát rất hay không? Tên Lâm Hoan Từ đó.”

“Vừa đẹp trai, hát hay, vừa giỏi lập trình. Ông trời thật bất công quá đi.”

“Chẳng trách Hội trưởng thích cậu ấy.”

“Ê biết ai cũng tham gia không? Cậu thiên tài được tuyển thẳng từ lớp 11 đó, cũng có mặt đấy.”

“Biết rồi, hôm qua vừa gặp được luôn, em trai đẹp trai cực kỳ!”

“Em trai gì, gọi “đại ca” mới xứng đó. Nam sinh khoa mình ai cũng ngán.”

“Mà nghe nói cậu này hiếm khi lên lớp lắm, toàn đi làm dự án với doanh nghiệp bên ngoài thôi.”

Trên đường đi bê cây CPU thay thế đến, những lời bàn tán này vô tình lọt vào tai Thẩm Tùy Ngọc làm anh khựng bước, vô thức đảo mắt nhìn quanh sân đấu.

Nếu cậu nhóc đó tham gia thì anh thật lòng mong Chương Hách vuột khỏi chức quán quân.

Thẩm Tùy Ngọc xắn tay áo, khom người chuẩn bị thay CPU. Cô gái bên cạnh ngập ngừng nói: “Hội trưởng, em làm cũng được mà?”

“Không cần đâu, em mặc váy, bất tiện lắm.”

Nói xong anh quỳ một gối xuống sàn, nghiêng người ra trước, dùng sức tháo dây kết nối của máy cũ ra. Cô gái chỉ dám hét lên trong đầu… Anh ơi anh mặc thế thì cũng đâu tiện hơn là bao a a a a a!

Vải lụa bóng mịn mỏng tang dán sát vào người, vẽ rõ từng đường nét cơ lưng của chàng trai. Bờ vai rộng, xương nổi đẹp, eo thì thon gọn, từ eo xuống hông tạo thành đường cong mê người, chiếc quần vải lúc này cũng dán sát lên phần mông và đùi…

Cô gái ngượng đỏ cả mặt, không dám nhìn tiếp nữa, quay đầu đi thì mới phát hiện bên cạnh không biết từ bao giờ đã có một người đứng đó.