Thẩm Tùy Ngọc giật mình rút tay về, lại vô thức sờ lên cổ tay bên phải. Kính mắt của anh vẫn sáng trong nhưng bóng người phía trước lại nhòe nhoẹt khó nhìn rõ.
“Cậu đến đây làm gì?”
Anh nhìn Tưởng Chinh chằm chằm, giọng nói vừa nhẹ nhàng mà lạnh lùng, rõ ràng từng chữ: “Còn tay của cậu thì không quan trọng ư?”
Tưởng Chinh bị thái độ của anh làm cho cứng đờ, sau một thoáng mới lên tiếng: “Tôi chẳng lo cho cậu thì lo cho ai? Tửu lượng của cậu được bao nhiêu tôi còn không rõ chắc? Chính mình uống say rồi còn đòi đưa người khác về, gọi điện cũng không chịu nghe máy!”
Tưởng Chinh nào hay trong lòng Thẩm Tùy Ngọc đang nghĩ gì, chỉ biết mình có lòng tốt lại nhận về thái độ như thế này, vì vậy cậu ta nổi cáu cãi nhau với anh luôn. Còn Thẩm Tùy Ngọc vì đầu đang đau như búa bổ nên cũng không muốn tranh luận nữa, quay đầu nhìn một vòng mới để ý đến còn người thứ ba đang có mặt ở đây.
Gương mặt sắc sảo tuấn tú này có nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, còn làm người ta tỉnh táo hẳn.
Cậu thiếu niên đứng dựa vào cột đèn, tư thế nhàn nhã như xem kịch, ánh mắt đen sâu lặng thinh dán chặt lấy anh. Áo khoác thể thao mở phanh, có thể thấy hai đường xương quai xanh vừa rõ ràng vừa đẹp đẽ; ánh đèn đường chiếu xuống, in bóng thành hai nét sâu cực kỳ hút mắt.
Thẩm Tùy Ngọc chỉnh lại gọng kính, bước tới với nụ cười: “Trùng hợp thế, lại là cậu.”
Cái giọng ôn hòa khác hẳn kia làm Tưởng Chinh khó ở, chuẩn bị bùng nổ lần nữa thì nghe Thẩm Tùy Ngọc nói: “Cuối cùng cũng đến lượt tôi giúp cậu một lần rồi.”
“…” Tưởng Chinh đỡ trán.
Chắc vì Thẩm Tùy Ngọc đang say rượu, lúc nãy lại dồn toàn bộ sự chú ý vào Trần Thịnh, nên không để ý. Nhưng cậu nhìn thấy rõ mồn một: năm tên đồng bọn kia là bị cậu này một tay xử lý hết.
“A Ngọc, A Ngọc.” Tưởng Chinh xấu hổ kéo tay Thẩm Tùy Ngọc: “Đừng nói nữa.”
Không ngờ, cậu trai đó lại bình thản nói: “Cảm ơn anh.”
Ê?
Tưởng Chinh ngơ ngác.
Cậu quay đầu đánh giá kỹ lưỡng đối phương, trong đầu nghĩ đến vài tin đồn trong trường về tên nhóc này… hình như không giống lắm thì phải.
Bất chợt mắt của cậu thiếu niên khựng lại trên mặt Thẩm Tùy Ngọc, rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Chinh sắc lạnh, chủ động hỏi: “Môi anh ấy bị sao vậy?”
Bị ánh mắt đó quét qua cho Tưởng Chinh cảm giác lạnh sống lưng, cậu thầm rủa “Nhóc con không biết điều gì cả”, rồi quay đầu nhìn thử…
Trên miêng của Thẩm Tùy Ngọc chễm chệ một vết cắn đang rỉ máu, đôi môi đầy đặn, xinh đẹp ngày thường luôn hồng hào giờ lại đỏ rực đến kỳ dị.
Tưởng Chinh cũng thấy kỳ quặc, cậu đâu có thói quen ngắm nghía miệng Thẩm Tùy Ngọc, đời thủa nhà ai anh em tốt lại đi săm soi môi nhau bao giờ?
“Nhìn tôi làm gì! Có phải tôi cắn đâu.” Nhận ra đôi mắt không thiện ý bên cạnh muốn nói gì, cậu lại bốc hỏa: “Này, đây là bạn thân của tôi đấy!”
“Khoan!” Sắc mặt của Tưởng Chinh lại biến đổi thêm một lần: “Chẳng nhẽ là Lâm Hoan Từ!”
Đôi mắt của cậu thiếu niên bên cạnh cũng càng âm u khó lường.
“Không không, không phải.” Tưởng Chinh nhanh chóng tự bác bỏ, dứt khoát lắc đầu: “Với tình trạng này của A Ngọc thì chắc chắn không phải.”
Cậu thiếu niên trầm mặc một lúc, mắt lại liếc gương mặt tuấn tú nhã nhặn, điềm đạm của Thẩm Tùy Ngọc… Nhìn kiểu gì cũng thấy rất tỉnh táo.
“Trạng thái gì?”
“Kiểu như thế này…” Tưởng Chinh giơ tay nhéo vào chút thịt hiếm hoi trên má Thẩm Tùy Ngọc.
“Bốp!”
Tay cậu bị hất phăng ra ngay, không chút nể nang, Thẩm Tùy Ngọc trừng mắt, nghiêm khắc mắng: “Giữ tự trọng. Không được sờ mó linh tinh.”
“…”
“Vậy đấy.” Tưởng Chinh nhún vai.
Đột nhiên cậu ta nổi hứng muốn đùa dai: “Nhưng muốn trị cậu ấy cũng dễ lắm.”
Nói rồi Tưởng Chinh vòng ra sau lưng Thẩm Tùy Ngọc, đẩy gọng kính ở hai bên tai, khi nó rơi xuống thì nhanh nhẹn chộp lấy, cầm xoay xoay trên tay: “Xem nhé!”
Đôi mắt đào hoa trong sáng của Thẩm Tùy Ngọc bỗng trở nên mơ hồ, anh chớp chớp, lờ đờ nhìn quanh quất, cuối cùng cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhúc nhích. Anh ủ ũ nói: “Không nhìn thấy đường…”
May quá, anh nhận ra cậu trai cao ráo trước mặt nên lịch sự hỏi: “Đàn em này, có thể đưa tôi về ký túc xá được không?”
Cậu nam sinh khoanh tay nhìn anh chăm chú một lúc, mới chậm rãi hỏi: “Đưa về kiểu gì?”
Thẩm Tùy Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi từ tốn vươn tay nắm lấy phần áo gần khuỷu tay cậu kia, giữa chừng còn chụp hụt một lần.
Thiếu niên đứng yên ngắm những ngón thon dài, không nhúc nhích mà chỉ nói: “Làm như lần trước đến phòng y tế nhé, được không?”
Thẩm Tùy Ngọc gật đầu cái rụp: “Được.”
Thế là Tưởng Chinh tận mắt chứng kiến cậu kia cúi người, một tay luồn dưới đầu gối, một tay đỡ lưng, bế bổng người bạn thân cao hơn 1m84 của mình lên.
Ê?
Cái đệt.
Gương mặt đang toe toét xem trò vui của Tưởng Chinh ngay lập tức biến thành hung dữ, cậu ta cuống cuồng xắn tay áo: “Thằng nhóc kia, định làm gì thế hả? Thả cậu ấy xuống nhanh lên! Đừng để ông đây phải ra tay!”
“Tưởng Chinh.” Thẩm Tùy Ngọc lên tiếng.
“Gì?”
“Tôi muốn ăn quýt.” Anh chầm chậm nói, thả lỏng mà tựa hẳn đầu vào vai cậu kia, mắt nhắm hờ: “Khát quá.”
“…” Tưởng Chinh nghiến răng trèo trẹo: “Được! Ông đây đi mua là được chứ gì!”