Thẩm Tùy Ngọc thẳng lưng, ngón cái và ngón trỏ lạnh lẽo nắm chặt quai hàm của Lâm Hoan Từ, ép cậu ta phải ngẩng lên nhìn mình.
“Tỉnh táo lại ngay.” Thẩm Tùy Ngọc cau mày, nghiêm khắc nói.
Giọng anh đanh thép như thẩm phán tuyên phạt: “Tôi không chấp nhận người nào mượn cớ say rượu để quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”
Bang Địch: [!]
Ánh sáng cuối cùng cũng rọi rõ lên gương mặt bị anh giữ chặt bắt ngẩng lên. Thẩm Tùy Ngọc vừa kịp thấy được một biểu cảm giận dữ trên đó thì tay anh đã bị hất phăng ra. Lâm Hoan Từ chẳng nói chẳng rằng, xoay người gấp gáp đi khỏi con ngõ.
Bang Địch thấp thỏm quan sát trạng thái của cậu ta.
Nếu Lâm Hoan Từ thực sự không say thì hành vi vừa rồi chính là “mượn rượu tỏ tình” với ký chủ. Cậu ta là người sĩ diện, đã có một Tưởng Chinh luôn là rào cản, giờ đây đã bị vạch trần còn bị từ chối… Khả năng cao ký chủ của nó sẽ bị trừng phạt mất.
Đời thủa nhà ai có công nào mắng thụ “quấy rối tìиɧ ɖu͙©” không? Mà dù đúng là như vậy thật, thái độ gay gắt thế này không giống ký chủ thường ngày chút nào.
Bang Địch lại gọi anh mấy lần trong đầu. Thẩm Tùy Ngọc vốn bước chậm rãi theo sau Lâm Hoan Từ, nhưng cậu ta hối hả bỏ đi mất dạng nên là anh dứt khoát đứng lại luôn.
“Im lặng.” Anh lạnh lùng nói: “Tao cho rằng việc mày xâm nhập vào não bộ của tao là một hành vi xâm phạm quyền riêng tư nghiêm trọng. Lập tức rút ra khỏi đầu tao đi.”
Bang Địch: [?]
Khi Bang Địch cuối cùng cũng ý thức được rằng ký chủ của nó có gì đó không ổn, cùng lúc đó ở con đường nhỏ dẫn về cổng hậu của trường đang xảy ra một chuyện – tình huống đấy đã lọt vào mắt Thẩm Tùy Ngọc.
Khoảng năm sáu tên trông như lưu manh đang vây một nam sinh vào giữa, với tư thế rõ ràng là đang đe dọa. Ánh đèn đường vàng vọt khiến cảnh tượng càng thêm đáng sợ, Thẩm Tùy Ngọc dừng lại một chút, rồi lập tức không do dự lao tới.
Anh nhận ra tên cầm đầu. Chính là tên côn đồ trong cốt truyện gốc đã bẻ gãy tay Tưởng Chinh!
Nam sinh ở giữa còn cao hơn cả đám lưu manh hung hăng đang vây lấy mình. Cậu ấy đứng dựa lưng vào cột đèn đường, bộ dáng vẫn ung dung. Mái tóc lòa xòa trước trán che khuất gương mặt, trên vai khoác một chiếc túi canvas màu đen. Thẩm Tùy Ngọc chỉ lướt nhìn cậu ta một lượt rồi tập trung sự chú ý trên Trần Thịnh, chính là kẻ cầm đầu. Càng bước đến gần, thái dương của anh càng giật mạnh, trong đầu chỉ còn tiếng ro ro dội vào não như ổ CPU quá tải không được tản nhiệt.
“Ê thằng kia! Không có tiền thì đưa cái laptop đây, đừng có giả điếc!”
Trần Thịnh đã rình ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng cũng tóm được một con mồi ngon: chỉ đi một mình, có vẻ không có bối cảnh, tuy thân cô thế cô nhưng chắc chắn không nghèo.
Hắn vừa vươn tay định giật lấy quai túi thì bất ngờ bị một lực mạnh hất ra. Thẩm Tùy Ngọc chen vào vòng vây, chắn trước mặt nam sinh nọ.
“Cút đi.” Anh nheo mắt, giọng lạnh như băng: “Đây là địa bàn của tao, ai cho bọn mày làm loạn ở đây?”
Trần Thịnh bị khí thế này dọa cho lùi một bước, nhưng hắn nhìn thấy cái dáng dong dỏng gầy gầy kia, cùng với gương mặt tuấn tú như tranh lại nhuốm men rượu hồng hồng… quyến rũ thế này làm ai trong lòng cũng phải ngứa ngáy.
Huống gì bên hắn có hẳn sáu người.
Biểu cảm ngỡ ngàng ban đầu chuyển thành ác độc và giễu cợt, Trần Thịnh hưng phấn vì bắt được con mồi ngon, hắn quát: “Lại có thằng ngu tự dâng tới tận cửa. Anh em, hôm nay có lộc rồi, lên!”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tùy Ngọc đã ra tay trước, anh giáng một cú đấm lên mặt hắn. Tiếng xương thịt va chạm nặng nề làm người ta rợn sống lưng.
“Đệt!” Trần Thịnh bị đập cho lùi liền mấy bước, hắn nhổ ra một búng máu, cả khuôn mặt méo mó vì giận dữ, hắn lao về phía Thẩm Tùy Ngọc.
“A Ngọc! Cái quái…”
Giọng nói quen thuộc làm Thẩm Tùy Ngọc giật mình, anh theo bản năng quay đầu lại. Tưởng Chinh trừng mắt nhìn tên kia nhào đến chỗ Thẩm Tùy Ngọc thì tái mặt, vội vã lao đến bên anh.
“Bốp!” Bất ngờ bị một cẳng chân dài đạp thật mạnh từ phía sau, Trần Thịnh chưa chạm nổi vào áo Thẩm Tùy Ngọc thì đã ngã sấp mặt xuống đất.
Cùng lúc đó Tưởng Chinh cũng vừa kịp chạy đến kéo anh ra sau lưng mình, khi quay đầu lại cậu bắt gặp một ánh mắt tối đen, vừa sâu thẳm vừa đằng đằng sát khí, làm cậu sững người trong một thoáng.
Hình như người này…?
Không để Tưởng Chinh kịp nghĩ ngợi, Thẩm Tùy Ngọc thấy Trần Thịnh đang lồm cồm bò dậy, thì vùng khỏi tay Tưởng Chinh rồi đạp cho hắn lật người xuống đất lần nữa.
“Cmn #%! tao @#*%” Biết mình đánh không lại, Trần Thịnh bắt đầu chửi bậy loạn xạ.
Tưởng Chinh vội ôm eo kéo Thẩm Tùy Ngọc lùi lại, rồi cậu ta bước đến cúi người túm cổ áo Trần Thịnh, căng bắp tay xách cổ hắn lên: “Mở to mắt ra! Biết ông mày là ai không?”
“Tưởng, Tưởng thiếu gia…”
“Bạn của ông đây mày cũng dám động vào à? Chán sống rồi phải không?” Tưởng Chinh giơ tay định bồi thêm một cú đấm thì Thẩm Tùy Ngọc ngăn lại.
Tuyệt đối không được để hai người này dính dáng thêm đến nhau nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Tùy Ngọc kéo Trần Thịnh ra khỏi tay Tưởng Chinh, rồi đẩy hắn ra xa: “Cút. Cút càng xa càng tốt. Nếu không, cứ gặp lại là tôi cho ăn đòn tiếp.”
Trần Thịnh cuống cuồng gật đầu lia lịa, quay đầu chạy thục mạng.
Dây thần kinh căng như dây đàn của Thẩm Tùy Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng một chút, bấy giờ anh mới chợt nhận ra một vấn đề… Ừm? Lúc nãy chẳng phải có sáu tên sao, năm tên kia đâu rồi?
Quay đầu lại, Thẩm Tùy Ngọc thấy năm thân người vừa lăn lóc dưới đất cũng đang cố gắng lết dậy bỏ chạy, mặt mày ai nấy đều trắng bệch như gặp quỷ.
“A Ngọc! Không sao chứ? Cmn làm tôi sợ chết khϊếp! Sao tự dưng lại đi đánh nhau!” Tầm mắt đang dò xét của anh bị Tưởng Chinh vọt tới che mất, cậu ta líu ríu hỏi, túm tay anh lại, lấy khăn ướt lau vết máu đi.
Dưới ánh đèn, ngón tay trắng ngần như ngọc càng làm nổi bật phần đốt bầm đỏ vì va đập, làm Tưởng Chinh tức đến mức giậm chân.
“Gặp đám lôm côm kiếm chuyện thì phải hô tên tôi ra chứ! Xem đứa nào dám động vào cậu! Cậu còn muốn làm anh hùng à? Biết bàn tay này quý thế nào không?”
*
“A Ngọc, sau này cậu nhất định sẽ làm bác sĩ phẫu thuật chính, nhất định phải giữ gìn đôi tay này đấy.”
“…hơi thô một chút thì có sao đâu. Tôi da dày thịt béo, nhưng răng lại yếu, sau này chỉ có thể ăn bám bác sĩ Thẩm thôi, ha ha.”
“A Ngọc, cậu làm ơn thương bản thân mình một chút có được không, tôi xin cậu, không có gì quan trọng hơn tương lai của cậu cả!”
*
Trí não chao đảo, hỗn loạn như thủy triều cuộn trào, dây thần kinh căng như miếng bọt biển bị vắt kiệt, đau đớn nghẹt thở, ký ức vụn vặt như cát chảy ào ra…