Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 15

“Năm shot, chắc là đủ rồi nhỉ?”

Thẩm Tùy Ngọc rót rượu vào nửa chừng mỗi ly, giơ lên cho mọi người thấy rồi ngửa đầu uống cạn. Yết hầu lăn lăn, rượu nồng làm khe môi nứt nẻ rát buốt.

Anh dùng ngón tay lau vết rượu ở khóe môi, ra hiệu với cậu con trai ngồi bên trái Tưởng Chinh: “A Hải, nói cho tôi câu hỏi đi.”

Anh lờ Tưởng Chinh luôn, chắc chắn rằng cậu ta sẽ không cản trở nữa. Cậu A Hải kia thì ấp a ấp úng: “Ờm, thì… em hỏi là…”

Đám đông lại càng thúc ép tợn hơn, cậu ta đành nhắm tịt mắt liều mạng nói: “Em hỏi trưởng ban! Bây giờ anh ngứa mắt ai nhất! Muốn đấm ai nhất!”

Thẩm Tùy Ngọc: “…”

Giỏi lắm tiểu tử.

Trò chơi nhanh chóng xoay đến Thẩm Tùy Ngọc. Nghe xong câu hỏi mà Dương Tư Vũ thì thầm bên tai, anh tỏ ra cân nhắc một chút rồi khẽ bật cười.

Cốc rượu đã kề bên môi, Thẩm Tùy Ngọc lắc nhẹ ly rượu màu đỏ tím dưới đáy, nhẹ nhàng nói một câu “Lâm Hoan Từ”, rồi ngửa đầu uống cạn một ly.

Điều này có nghĩa là, ai muốn biết câu hỏi cụ thể phải uống ít nhất từ hai shot trở lên. Nhưng trước sự hiếu kỳ to lớn từ Tưởng Chinh, từ Lâm Hoan Từ, và nhiều người xung quanh, chỉ từng đấy cũng chẳng phải cản trở gì đáng kể.

Nhưng ngay sau đó, trước những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Tùy Ngọc mở nắp chai rượu mâm xôi nặng đô nhất rồi rót đầy hai ly rock* – tương đương mười hai shot.

Tưởng Chinh ngay lập tức rụt tay lại. Cậu ta dĩ nhiên là hiểu ý của Thẩm Tùy Ngọc, nên mặc dù nội tâm giằng xé cỡ nào cậu cũng không thể để bạn mình uống hết hai cốc kia.

Tên này điên rồi, tửu lượng có cỡ đó mà cũng đòi uống à!

Lâm Hoan Từ chăm chú nhìn gương mặt điềm tĩnh, ôn hòa của người bên cạnh, trong mặt cậu loáng một tia kỳ lạ, cánh tay vô thức vươn tới.

Ban nãy cậu còn thắc mắc tại sao trò chơi này lại có tên là “Hoang tưởng”…

Đột nhiên có gì đó mát lạnh dịu dàng chạm vào mặt trong cổ tay, Lâm Hoan Từ cúi xuống bắt gặp những ngón tay của Thẩm Tùy Ngọc hơi khum khum đang ngăn lại hành động của cậu.

Chính là đôi tay mà ngay lần đầu tiên đập vào mắt, cậu đã thấy chúng đẹp tới độ chỉ muốn đem cất giữ như báu vật nghệ thuật.

“Tha cho tôi đi.”

Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng karaoke, đôi môi ánh lên vệt nước đỏ sẫm như máu kia khiến người nọ như một con hồ yêu đang trực chờ xơi tái trái tim phàm nhân, mà hiện giờ yêu tinh đó lại chỉ vô lực nhìn cậu khẩn cầu.

Lâm Hoan Từ như bị điểm huyệt, chỉ biết đờ đẫn nhìn.

Dương Tư Vũ ngồi bên cạnh hai người chứng kiến toàn bộ, khóe miệng giật giật vì cố nín cười.

Không hổ danh Hội trưởng đại nhân. Cô chỉ hỏi một câu rất đơn giản là “ở đây ai hát hay nhất”, vậy tất cả đã cuống hết cả lên. Cả đám bị Hội trưởng chăn không chừa một ai!

Những ngón tay của Thẩm Tùy Ngọc rời khỏi cổ tay đang cứng đờ của Lâm Hoan Từ, chuyển sang khum lấy miệng ly rượu, nhấc lên.

“Câu hỏi về cậu không cần phải nói ra. Cốc rượu đầy này coi như hình phạt, tôi uống thay cậu.”

Thẩm Tùy Ngọc nói xong câu này, mới chậm rãi nghiêng người tới gần. Anh dừng lại khi chỉ còn cách đối phương chừng mười phân, rủ mắt nhìn chăm chú vào gò má đỏ rực kia.

“Lâm Hoan Từ.” Giọng anh bình thản như nước lặng, nhưng lại nóng rực như tàn lửa vẩy tung xuống đồng cỏ khô. “Sao cậu cứ tò mò chuyện của tôi vậy?”

*

Quán karaoke gần sát trường, đi bộ về cũng không xa. Mọi người đều có hơi men, nên Thẩm Tùy Ngọc bảo ai ở gần nhau thì cùng đi, nam sinh trong cùng ngành thì tiện đường hộ tống các bạn nữ.

Lâm Hoan Từ lúc này đang say mèm nằm nghiêng trên ghế sofa;trong Hội sinh viên có một người học cùng lớp với cậu ấy, người này đang tìm cách đỡ cậu dậy nhưng Lâm Hoan Từ lại lạnh mặt từ chối không cho chạm vào.

Thấy vậy, Thẩm Tùy Ngọc đi tới, cúi đầu nhìn nhìn một lúc, rồi đưa tay ra. Lâm Hoan Từ lập tức nghiêng mặt dụi vào tay anh, đôi môi ẩm ướt còn lướt qua lòng bàn tay.

Thẩm Tùy Ngọc cau mày rất nhẹ, đủ để không ai nhận ra.

Anh tóm lấy tay Lâm Hoan Từ, dứt khoát kéo cậu ta ngồi dậy, chưa kịp xoay người thì cách đó vài bước một giọng nhão nhoẹt vang lên: “A Ngọc…”

Tưởng Chinh dang rộng tứ chi, nằm bẹp trên hàng ghế khác, nheo mắt lèm bèm: “Tôi say rồi! A Ngọc, cậu đưa tôi về ký túc đi!”

Bất đắc dĩ, Thẩm Tùy Ngọc đành thả Lâm Hoan Từ trở lại sofa bên cạnh. Đầu cậu ta cúi gằm, không rõ biểu cảm, nhưng tay vẫn nắm lấy áo sơ mi của anh mà không chịu buông, siết chặt đến nỗi trắng bệch các đốt ngón tay.

Anh đành nói: “Tôi đi nói với cậu ấy mấy câu thôi.” – Nắm tay trên áo mới từ từ thả ra.

Thẩm Tùy Ngọc bước đến đá vào ống chân Tưởng Chinh một phát không nặng không nhẹ.

“Á!” Tưởng Chinh rú lên một tiếng quỷ khóc sói gào, giận dữ bật dậy.

“Còn hai đàn em nữ cùng khoa cậu chưa có ai đưa về, đi xử lý nhanh lên.” Thẩm Tùy Ngọc nghiêm giọng phủ đầu.

Tưởng Chinh nghẹn họng, nhưng vẫn không phục, cậu ta nghiến răng chỉ tay về phía sau Thẩm Tùy Ngọc: “Còn nó thì sao? Nó cũng là đàn ông, tại sao cậu phải đưa về?”

Sắc mặt của Thẩm Tùy Ngọc không thay đổi, quyết định trong đầu cũng vậy: lúc này anh tuyệt đối không được do dự, do dự sẽ bị trừng phạt.

“Cậu ấy gầy hơn cậu.” Anh tỏ vẻ hờ hững, đáp.

*

Thẩm Tùy Ngọc đỡ Lâm Hoan Từ rời khỏi cửa hậu của quán karaoke, họ là hai người ra về cuối cùng. Ai ngờ chưa đi hết con ngõ, anh đã bị kẻ say xỉn bên cạnh ép sát vào tường.

Dưới ngọn đèn yếu ớt, gương mặt của Lâm Hoan Từ gần đến nỗi đổ bóng che hết ánh sáng. Một nhịp sau Thẩm Tùy Ngọc mới nhận ra tay cậu ta đã đặt lên yết hầu mình, đang nhẹ nhàng vân vê.

Bang Địch: [Ký chủ, hình như cậu ta say thật đấy.]

Thẩm Tùy Ngọc không đáp.

Bang Địch: [Ký chủ?]

Say rượu phát sinh hành động mất kiểm soát là kịch bản quá kinh điển rồi, nếu bám sát nội dung thì đáng nhẽ người chủ động phải là công chính, còn thụ thì sẽ ỡm ờ từ chối một tí, đẩy qua đẩy lại một tẹo rồi ngoan ngoãn tiếp nhận…

Môi của Lâm Hoan Từ thay thế ngón tay, cúi xuống hôn lên yết hầu nhô cao của Thẩm Tùy Ngọc.

Bang Địch: […]

Đấy, nó biết ngay mà. Lúc ký chủ của nó uống rượu, mắt cậu thụ chính kia cứ lén đảo qua đảo lại chỗ đó mấy lần cơ.

Cổ họng Thẩm Tùy Ngọc khàn khàn một tiếng “ưm”, anh hơi nâng cằm lên, tựa lưng vào tường không nhúc nhích.

Kẻ mượn hơi men giờ đây lại như được tiếp thêm một liều dũng khí; sau nụ hôn ở yết hầu cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mông lung dừng lại ở bờ môi trông vẫn như rớm máu của anh, dần dần tiến lại…

Mùi rượu mâm xôi ngọt lịm đến phát ngấy tràn ngập khứu giác Thẩm Tùy Ngọc, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, lấy tay bóp cằm cậu ta: “Cậu giả vờ say phải không, Lâm Hoan Từ?”



* Rock: gọi loại ly (đa số là) vuông hay dùng để uống whisky.